Ngày đưa con nhập viện
Là ngày mẹ hao gầy
Những đường gân xơ xác
Nổi dần trên đôi tay

Ngoài kia là nắng mai
Sao trong này u tối?
Cơn đau như bão nổi
Cơn đau như biển trào

Mỗi lúc con thấy đau
mẹ xòe ra che chở
mỗi lúc con thấy sợ
mẹ xòe ra chở che

Trên chiếc giường đã già
Bốn con người chen chúc
Đêm - mẹ nằm dưới đất
Để con được duỗi chân

Những bát cơm trắng ngần
Mẹ nuốt cùng nước mắt
Một tẹo rau và thịt
Dành cho con – cho con

Một giấc ngủ chập chờn
Mẹ lâu rồi chẳng có
Mẹ quạt cho con ngủ
Một đêm rồi nhiều đêm

Hóa đơn thì dày thêm
Xấp tiền thì dần mỏng
Những nỗi lo như sóng
Đẩy thân mẹ hao gầy

Con thấy dưới tàng cây
Trên đường mình vào viện
Thành phố như đang cuộn
Cùng dòng người tham lam

Những bữa tiệc rượu tràn
Những bữa ăn thừa thãi
Vậy mà mình tìm mãi
Một chục nghìn mua cơm

Con chẳng dỗi chẳng hờn
Dù nhà mình nghèo khó
Vì trong bao đau khổ
Mẹ là mặt trời hồng

Tỏa ấm áp tình thương
Từng phút giây con sống
Con là người may mắn
Vì mẹ là mẹ con

Con ước sẽ khỏe hơn
Con ước mình khỏi bệnh
Để bát cơm đừng trắng
Để mẹ đừng gầy nhiều

Mẹ ơi, mẹ dấu yêu
Cho con quỳ trước mẹ
Trước công ơn trời bể
Con thấy mình nhỏ nhoi

Ngày mai, ngày mai thôi
Cuộc đời rồi yên ả
Trên màu xanh luống mạ
Tiếng cười con như mây...

(Quế Mai)