Hôm nay thấy số điện thoại chị hiện lên trong máy em, lần thứ 2 chị gọi cho em từ khi em rời xa nơi ấy. Nơi mà em đã gắng kết hơn 5 năm để cùng chị vượt qua bao nhiêu thử thách của cuộc sống. Có lẽ chị nhìn thấy em lướt qua, lâu lắm rồi, chị nhỉ?
Ai đúng và ai sai? Trong mỗi chúng ta, chị và em, câu trả lời tự thâm tâm ta hiểu rõ.
Là gì chị nhỉ? Giữ chúng ta, là Sếp và nhân viên, là bạn hay là chị em? Em chẳng biết.
Em không hiểu được lý do tại sao chị lại như vậy? Giọng chị đứt quảng khi nói chuyện với em, em đau lắm chị biết không? Chị có hối hận không khi sự việc đó xảy ra với một người mà chị hết mực thương yêu và gần như là cánh tay của chị.
Em hối hận, có lẽ không, cái vị đắng ngét ấy giúp em trưởng thành hơn, mở ra cho em một hướng đi mới, con đường em đi sẽ vất vả rất nhiều, sẽ không còn chị mở lối nhưng em sẽ học được ở chị rất nhiều điều.
Nhưng em đau, giá như có một con đường khác thì hay biết mấy. Em ra đi trong sự không vui của chị, trong niềm bực tức của em. Ai cũng có một cục tự ái to đùng thì làm sao tiếp tục được nữa, đúng không chị?
Làm sao cho những tổn thương biếng mất, để nơi ấy có sự hồi sinh, để em có thể nói rằng: “Chị ơi, mình đi Sài Gòn mua sắm nhé”, để chị có thể nhẹ nhàng nói với em: “Diên ơi! Uống với chị hết ly bia này đi em! ”
Khi ngồi viết những dòng này, tự nhiên thấy tim đau thắt, nhưng em không khóc, em đã khóc rất nhiều trong cái ngày em nhắn tin cho chị, trong ngày cuối cùng em ở lại nơi đó. Em buồn chị, nhưng chị là một phần của ký ức mà phần đó em chẳng thể bôi xóa được. Có lẽ đó là hành trang cho em đi tiếp con đường của mình, từ bây giờ và mãi về sau.