Mồng 3 Tết, trong không khí vui mừng đón Xuân của cả nước thì đâu đó trên hành lang Khoa Nội 3 của Bệnh viện Ung bướu vẫn còn các em bé đang oằn mình chịu những cơn đau do căn bệnh Ung thư quái ác hành hạ để chiến đấu chống lại cái chết đang đến gần.
Chứng kiến những đứa trẻ còn chưa kịp biết đọc, biết viết nhưng đã mang trong người căn bệnh Ung thư quái ác ngày đêm hành hạ, chúng ta mới thấy sự sống của các em thật mong manh dường nào. Miên man trong những cơn đau đớn, những đứa trẻ ấy dường như quên hết khái niệm ngày, đêm, vui, buồn. Trong những cơ thể nhỏ bé ấy có chăng chỉ còn lại chút nghị lực được bố mẹ, người thân và các bác sĩ ngày ngày tiếp thêm sinh khí chống lại bệnh tật.
Các em ở đây ngoài cái đầu trọc lốc hoặc lơ thơ tóc thì em nào cũng có đôi mắt buồn rười rượi. Nhìn khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt trong veo và cái miệng xinh xắn mỗi khi cười của Huy chúng tôi không khỏi xót xa, mãi tới khi ra về hình ảnh ấy vẫn cứ ám ảnh trong đầu chúng tôi. Em bị U cột sống và giờ đây một nửa thân hình dưới của em gần như bị tê liệt. Tại sao em lại sớm chịu cảnh đau đớn như vậy????
Nhìn ánh mắt lo âu của Ba Huy, gương mặt đầy nước mắt của Mẹ em khi cố gắng nói chuyện với chúng tôi về bệnh tình của con mình, tôi chợt nhớ đến một đoạn nhật ký đầy xót xa của một người Bố viết cho con mà tôi đã đọc được trên diễn đàn dành cho các bé bị Ung thư: “Một ngày tháng 5/2006 tại Bệnh viện, Ba được bác sĩ mời vào phòng thông báo kết quả chụp MRI và mổ sinh thiết: Bé bị khối u ác tính xương chậu trái. Một buổi sáng trời trong xanh, Ba nghe như tiếng sét đánh ngang tai. 12 tuổi đời, quá đẹp cho tuổi thơ không chút bụi trần. Thế mà... Ba cố kìm lòng hỏi bác sĩ về căn cơ, nguyên nhân, cách điều trị, tuổi thọ của căn bệnh quái ác này. Cuối cùng, ba bật khóc trong nỗi đau tột cùng khi bước ra hành lang của bệnh viện... Nỗi xót xa, đắng cay chất ngất trong ba khi bác sĩ nói con khó qua khỏi.
Tết năm nay, con không hưởng trọn vẹn, cơn đau nhức lại hoành hành. Con đi không nỗi, ba phải cõng con xuôi dọc hành lang này đến hành lang khác trong bệnh viện. Lần thứ 3 nhập viện, ba linh cảm điều không may đến với ba và con. Sau 2 tháng vô hóa chất, thuốc không đáp ứng được, khối u đã di căn sang não và xương. Bác sĩ phải đưa con vào phòng chăm sóc đặc biệt thở oxy và vào thuốc giảm đau. Lúc này di căn đã lan khắp xương tủy và lên não. Thuốc giảm đau tuy đã tăng liều, con vẫn đau nhức, ngày ngày con oằn mình trên giường, đôi lúc con ngủ được 2 tiếng rồi kêu đau nhức từ sáng đến chiều rồi qua cả đêm... Nhìn con đau, Ba đứt từng đoạn ruột”.
Chúng tôi biết làm được gì cho các em ngoài những lời động viên, chia sẻ với bố mẹ và người thân của mỗi em. Một số anh chị TNV đã không kìm được nước mắt khi phải chứng kiến cảnh các em cố gồng mình để chiến thắng cơn đau. Nhìn các em đau, chúng tôi còn đau hơn gấp bội. Các em cố mở to mắt, và nỡ một nụ cười thật tươi khi được các anh chị lì xì đầu năm, được tặng sữa và được chơi bong bóng trong những ngày mà đúng ra các em phải được về đoàn tụ bên gia đình, được vui chơi trong bộ quần áo mới, được nhận nhiều hơn nữa các phong bì… Tất cả dường như đã không còn khi căn bệnh quái ác ấy đã xuất hiện trong mỗi em.
Rời lầu 2 khoa nhi BVUB, chúng tôi ra về trong nỗi buồn khó tả. Trong mỗi chúng tôi chỉ biết cầu mong cho các em sớm vượt qua được những cơn đau, cầu mong một ngày nào đó kỳ tích sẽ đến với các em tại nơi này bởi: “Ở ĐÂU CÓ SỰ SỐNG, Ở ĐÓ CÒN HY VỌNG ”. Cố lên các em nhé, những thiên thần bé nhỏ của tôi ơi!
Dưới đây là một số hình ảnh mà VTNA đã ghi lại sau chuyến thăm và lì xì cho các em ở lại ăn Tết tại Bệnh viện, xin được chia sẻ cùng mọi người.
Chuẩn bị vào với các bé.
Hành lang BV ngày mồng 3
Các anh chị chuẩn bị quà để phát cho các em
Cô Mỹ Diên tắm con mới chịu.
Các anh chị dùng hết sức mình để thổi bong bóng cho các em.
Bác sĩ Phú hỏi thăm tình hình bệnh của các em.
Nhân đây VTNA xin chân thành cảm ơn các Quý mạnh thường quân, các anh chị em và bạn bè gần xa đã luôn dõi theo và ủng hộ để chương trình đầu năm thành công tốt đẹp. Kính chúc toàn thể anh chị em và bạn bè một năm mới sức khỏe, thành công và hạnh phúc.
Bài viết cảm động quá, cử chỉ Đẹp đầu năm mang lại niềm vui cho người khác…. Ai đã làm Cha Mẹ sẽ cảm thấu được nỗi đau nay.. Cám ơn D đã post bài viết này lên nhé. Chúc mọi người sẽ làm thêm nhiều việc Thiện trong năm nay nha…
Trả lờiXóaKhông biết nói gì hơn là gởi một lời cám ơn đến với các em trong nhóm. Chúc các em luôn vui, khỏe và đóng góp được nhiều việc làm có ý nghĩa cho xã hội nhiều hơn nữa.
Trả lờiXóaÁm áp làm sao cho những cảnh đời. Chúc cho anh chị em trong nhóm VTNA thật nhiều sức khỏe, để tiếp tục trên con đường thiện nguyện của mình nhé!
Trả lờiXóaVì số bệnh nhi ở lại ít hơn dự kiến củaVTNA nên giá trị phần quà của các em được tăng lên 250.000 đ/ em. Chia sẻ chút xíu thôi những khó khăn với các em nhưng chúng tôi thật ấm lòng khi nhìn các em cố gắng quên cơn đau để vui cùng anh chị. Cố lên nhé, các em ơi!
Trả lờiXóaNhững việc làm đầy ý nghĩa này thật cần thiết biết bao. Chúc em và nhóm thiện nguyện sẽ luôn có sức khoẻ và nhiệt tâm, và nhận được nhiều hỗ trợ, em nhé.
Trả lờiXóaHôm mùng 2 , ox chị có ghé thăm, nghe nói chỉ còn 12 bé hả Diên?
Trả lờiXóaDạ chị, hôm nhóm tới còn 12 em thôi chị à.
Trả lờiXóaKhi có sức khỏe thì có hàng trăm ước muốn, nhưng khi không có sức khỏe thì chỉ có một ước muốn duy nhất đó là sức khỏe. Đây là tâm niệm của nhóm dành cho các bé. Khi chúng tôi đến thăm thì trong sâu thẩm tâm hồn của mỗi người chúng tôi đều thầm mong cho các bé mau chóng khỏi bệnh ngoài ra không còn ý nghĩ gì khác lúc đó nữa. Hòa quyện cùng nỗi đau của gia đình và của các bé và chúng tôi xem các bé như là người thân ruột thịt của mình, họ đau thì tôi đau, họ vui thì tôi vui.
Trả lờiXóaHay ho qua!
Trả lờiXóaCảm ơn em, một người em giàu tình cảm. Hãy giữ sức khỏe để làm được nhiều điều cần làm em nhé!
Trả lờiXóaCó ai ho đâu mà hay ho ông anh.
Trả lờiXóathật thấy thương các em!
Trả lờiXóamỗi người một số phận,
nhưng sao lại có những số phận
thật vô cùng nghiệt ngã?
Không biết nói làm sao MD nhỉ?
BĐ luôn cầu mong cho mọi người
trên thế gian này được sức khỏe,
ấm no, hạnh phúc!
BĐ nhìn lại BĐ con thì thật càng buồn,
càng thương các trẻ em bất hạnh.
Thật không cong bằng, thật bất công!
&*@$%#*&@!$%*&^@#
ấm lòng ngày Tết !
Trả lờiXóa“Ở ĐÂU CÓ SỰ SỐNG, Ở ĐÓ CÒN HY VỌNG ” và còn có tình người . Cám ơn em , MD.
Trả lờiXóaThật ấm lòng khi có VTNA, chúc VTNA năm mới nhiều niềm vui, sức khỏe và hạnh phúc.
Trả lờiXóa@all: Cảm ơn tất cả anh chị và bạn bè đã ghé xem entry và chia sẻ. Cầu mong các em sẽ không còn đau đớn. Hãy giang rộng vòng tay để cùng chia sẻ phần nào nỗi đau của các em cả nhà nhé!
Trả lờiXóaCười theo sự chỉ đạo chứ về nhà cứ chập chờn hình ảnh các bé trong giấc ngủ. Thương sao là!
Trả lờiXóaMD mặc áo đỏ đẹp quá à (-:
Trả lờiXóaKhông biết các bé còn đón được bao nhiêu cái tết chị nhỉ?
Trả lờiXóaCám ơn Diên và mọi người!!!
Trả lờiXóaĐẹp là nhờ người mua á. Mà thường thì mặc đồ người khác tặng đẹp hơn đồ mình mua thì phải...hí hí...
Trả lờiXóaYeah! Hình như K cũng thấy dzậy. Chừng nào D tặng K đi hén (cháy nhà wá!) Híhí
Trả lờiXóaChuyện nhỏ như koan thỏ mừ, hình như năm nay còn nợ bạn tui thì phải? Chờ nhé bạn hiền!
Trả lờiXóaHình như BĐ cũng thấy vậy (-:
Trả lờiXóacác em ấy có thêm niềm hạnh phúc vì có các anh chị VTNA thương yêu như thế.
Trả lờiXóaBài viết cảm động quá!
Trả lờiXóa