Thứ Hai, 26 tháng 4, 2010

Khi lớn lên....

 Khi con lớn lên, con mới biết được cuộc sống là một chuỗi những thay đổi nối tiếp nhau!

Con vẫn còn nhớ khi con phải rời xa gia đình để vào Đại học, ngày tháng dường như dài vô tận! Con nhớ Ba Mẹ, nhớ tổ ấm mà con đã gắn bó suốt mười tám năm qua! Những khi hụt hẫng, bơ vơ không điểm tựa: Con chỉ muốn bỏ tất cả để quay về vòng tay ấm êm của gia đình. Nhưng con dần dần nhận ra cuộc đời là một chuỗi những sự thay đổi để con người thích nghi và trưởng thành. Vì vậy, con đã thay đổi để thích nghi, cho dù sự thay đổi này buộc con phải đấu tranh với bản thân rất nhiều và đôi khi phải đánh đổi bằng nước mắt và sự đau khổ, nhưng con tin rằng chặng đường sau này của con là những thành công và những nụ cười.

Khi lớn lên, con mới biết con có quyền lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn!

Có thể cuộc sống hiện tại của con không bằng phẳng, có nhiều thử thách phía trước nhưng con không đón nhận bằng thái độ tiêu cực, chịu đựng mà luôn cố gắng, sống lạc quan và làm việc bằng tất cả lòng nhiệt thành của mình. Mỗi ngày trôi qua, con đều thầm cảm ơn vì cuộc sống đã cho con tận hưởng trọn vẹn một ngày tuyệt vời. Con tin vào tương lai tươi sáng của mình và biết rằng mọi chọn lựa đều nằm trong tầm tay con.

Khi lớn lên, con mới biết cách sống dung hoà giữa quá khứ, hiện tại và tương lai!

Có nhiều lúc con sống nhiều trong kỷ niệm êm đềm và hạnh phúc của quá khứ hay chìm mình trong những dằn vặt về những lỗi lầm đã qua, mà vô tình quên đi hiện tại và tương lai. Giờ đây con đã hiểu quá khứ rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là con phải biết dung hoà giữa quá khứ, hiện tại và tương lai; để những trải nghiệm và bài học trong quá khứ trở thành hành trang cho tương lai của con; và con phải bắt tay vào thực hiện ngay từ hôm nay.

Khi con lớn lên, con mới biết cảm nhận cuộc sống bằng sự nhạy cảm của tâm hồn!

Con đã biết khóc không chỉ vì nỗi buồn mà còn cho cả những niềm vui và hạnh phúc. Con đã biết mở rộng lòng mình với mọi người xung quanh, đã biết sống bao dung, vị tha, chân thật với cảm xúc của chính mình và trân trọng những gì mình đang có. Con làm việc hết mình không chỉ cho bản thân mà còn cho những người đang thương yêu và kỳ vọng vào con. Cám ơn cuộc đời vì đã cho con những cơ hội để trưởng thành.

 

Thứ Hai, 12 tháng 4, 2010

Có một ngày như thế.....

 

 

Nếu bạn nghĩ cuộc sống hiện tại của mình đang là địa ngục và bạn đang tìm kiếm thiên đường cho riêng mình. Bạn không cần phải tìm nữa, hãy đến nơi đây, hãy chia sẻ những hình ảnh này, hãy cùng VTNA tới những nơi ấy bạn sẽ  tìm thấy được - cuộc sống của bạn đang là thiên đường rồi đấy. Và cuối tuần vừa qua, VTNA cùng các anh chị em tình nguyện viên, các quý mạnh thường quân đã CÓ MỘT NGÀY ...

 

 

Đó là một ngày để mọi người biết lắng đọng tâm hồn lại, biết được những yêu thương, biết những khó khăn mà  người khuyết tật gặp phải trong cuộc sống. Là ngày mà chúng ta được “san sẻ” cả về tinh thần lẫn vật chất đến với những người kém may mắn, là ngày của niềm tin và xóa đi những “rào cản” ngăn cản người khuyết tật hòa nhập vào cuộc sống bình thường. Và chúng tôi đã có một ngày như thế.

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE! 

Chuẩn bị những phần quà

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Bạn Đông đang tập trung để chuẩn bị quà cho bà con

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Ánh mắt buồn chứa niềm hạnh phúc của em

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE! Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Nơi ấy mọi người cũng đang hướng về em

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Như đang gởi tới Cô Chú các đĩa kinh phật, thuyết pháp...

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE! Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Những chiếc xe và cuộc đời

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Chị Mai Hương chia sẻ chút quà nhỏ tới các mảnh đời

 

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Ông đang nghĩ, đang nghĩ gì, con van ông, van ông nói ra đi....

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE!

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Một hình ảnh, 2 thế hệ

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Ánh mắt buồn mệt nhoài của em

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Cây nạn và cuộc đời

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Anh Tòng chia sẻ những khó khăn với các mảnh đời

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Song hành cùng anh em

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Tiếng cười hạnh phúc từ em

 

 Host unlimited photos at slide.com for FREE! Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Bà ơi, theo con ra xe bà nhé

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Em sẽ mua giúp chị hết các tờ vé số hôm nay

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE! Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Lời thì thầm cuối xuân

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE! Host unlimited photos at slide.com for FREE!

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE! Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Đôi nạn gỗ và cuộc đời

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE!

 

Đó là một ngày thật tuyệt

Tôi nghe tiếng con tim mình rộn rả

Tiếng con tim hòa lẫn với con tim

Những giọt nước mắt chìm sâu trong hạnh phúc

Bên cạnh tôi

Là những mảnh đời khốn khó,

Tôi nghe được tiếng cười của anh khi xe dừng trước ngỏ,

Tiếng cười khào khào nhưng rạng rỡ một niềm vui.

Chúng tôi vui

Chúng tôi cười vì niềm vui từ anh đấy

Tôi lắng nghe tiếng hát từ trái tim

Hát bài ca “Tôi ơi đừng tuyệt vọng...”

Giọng hát của một người đi bằng đôi nạn sắt

Sau lưng tôi là tiếng kêu ú ớ

Được phát ra từ em, người em trai quen thuộc

Ray rứt trong tôi khi nhìn những người bạn tật nguyền

Những người bạn, mỗi vóc dáng trời ban…

Và tôi nghe được tiếng nấc nghẹn của một người không khuyết tật

Thật ngỡ ngàn khi nhìn thấy các hoàn cảnh hôm nay

Tụ họp bên nhau cười vui như pháo tết

Vỡ ra hóa thành lời hạnh phúc

Tôi nghe cả tiếng thầm lặng của chị tôi

Họ nói họ tìm ra hạnh phúc

Tôi nghe được cả tiếng suy tư

Của một chàng thanh niên trẻ

Hát những bài ca để lấn át nỗi đau…

......

 

Các bạn ơi!

Chúng ta hát cho đời thêm sức sống!

 

LA - TG 11/04/2010

*********************************************

 

Nhân đây VTNA xin tri ân các tấm lòng vàng của anh chị em và bạn bè gần xa. Xin chân thành cảm ơn sự đồng hành của các anh chị tình nguyện viên và quý mạnh thường quân đã nhín ra thời gian của ngày nghỉ cuối tuần để đồng hành cùng VTNA. Kính chúc toàn thể anh chị em sức khỏe, niềm vui, thành công và hạnh phúc thật nhiều trong cuộc sống. Hẹn gặp lại cả nhà vào chuyến đi tiếp theo của VTNA.

Xin chân thành cảm ơn!

Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010

Tuổi thơ nó - ký ức 30 năm qua!

 

Trước khi viết về những ký ức của cuộc đời mình, nó xin gởi tới Ba Mẹ lời cảm ơn chân thành nhất. Cảm ơn Mẹ đã sinh con ra trên cuộc đời này, cảm ơn Ba đã hi sinh để con gái Ba được nên người, cảm ơn những cô chú, anh chị, những người bạn, người em mà nó luôn hạnh phúc vì được biết đến…. Cảm ơn những người dù vô tình hay không đã bước vào cuộc đời nó, dạy nó biết nhiều điều….

 

Được ngồi đây, trước màn hình máy vi tính viết những điều hôm nay, được  biết những điều kỳ diệu như ánh  nắng ấm mỗi ngày, được biết đến tình yêu, sự ghen tị, sẻ chia, cảm thông, niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc cũng như đau khổ… biết mình vẫn đang còn hiện hữu, còn nhiều ước mơ phải vươn tới, những cảm xúc, những khó khăn còn trãi nghiệm…. và bên cạnh vẫn luôn còn tình yêu thương của mọi người… đó quả là những điều quá tuyệt vời, ít nhất là đối với nó ngày hôm nay…

 

Tuổi thơ nó….

 

Lớn lên dưới sự cưng chiều của Ba, trong vòng tay nâng niu của Mẹ, bên cạnh sự yêu thương đùm bọc của anh chị em.

 

Tuổi thơ nó….

 

Lớn lên trong bầu không khí ngập tràn mùi hương của lúa, bởi trước nhà nó là một cánh đồng lúa mênh mông, cò bay thẳng cánh và ở đó có một ngôi trường mẫu giáo nó được học hồi xưa. Không biết bao lần nó đứng trên cao nhìn xuống cánh đồng lúa quê nó, một bãi cỏ mịn mênh mông, nó cứ tưởng tượng như sân bóng vậy. Ấy vậy mà Mẹ và những người nông dân quê nó lại cặm cụi cấy hái, cày bừa trên sân bóng ấy….

 

Tuổi thơ nó….

 

Lớn lên với không ít niềm vui, cả những nỗi buồn. Có một ký ức tuổi thơ vẫn còn đọng mãi trong  nó, đó là một buổi sáng đẹp trời, khi thức dậy, cảm giác mệt mỏi đã len lén và người, nó sốt cao và thế là … nó phải nằm viện gần 2 năm trời. Lúc đó nó vừa tròn 3 tuổi…

 

Tuổi thơ nó….

 

 

Sau 2 năm điều trị tại bệnh viện Đà Nẵng, nó lại có thêm một đôi bạn song hành gần 10 năm, đó là đôi nạn gỗ … đôi bạn ấy đã làm thay đổi cuộc đời nó. Ngày ấy, nó làm gì biết quyết định số phận của mình sẽ về đâu….

 

Tuổi thơ nó…

 

Năm 10 tuổi nó phải rời xa Ba Mẹ về thị trấn để tiện việc học của mình. Cuộc sống của những ngày đầu xa gia đình  mới khắc nghiệt làm sao. Sự nhớ nhà, cơ đơn đã không ít lần vùi  nó vào hồ sâu của đáy vực… Nhưng cuộc sống lúc trẻ của nó thích nghi một cách vô thường. Nó còn nhớ rất rõ những ngày tháng ấy, nỗi nhớ nhà da diết và sự khát khao được chính tay Mẹ chăm sóc từng miếng ăn, được  nghe lời Ba dặn dò sau mỗi sáng đến trường … Nó phải đối diện với sự tự lập ấy từ khi nó vừa tròn 10 tuổi … Vậy mà, không ít lần trang vở nó lại đẫm nước mắt, nó vẫn học, vẫn nói cười  … nhưng không hiểu sao mắt nó cứ cay xòe…. Bước đầu sống xa gia đình không dễ với nó tí nào, nó phải cố gắng mọi thứ … tự đứng lên với chính đôi nạn gỗ, tự vực tinh thần mình dậy với những bài kiểm tra điểm cao …. Nó phải tự biết nhận định những gì là quý giá nhất mà nó phải đạt được, để nó cần cho sau này…

 

Năm 18 tuổi, một lần nữa nó lên xe đi xa quê hương gần 1.000 km. Một buổi chiều, Ba tiễn nó ra xe, cái vẫy tay, lời dặn dò tới bây giờ nó vẫn nhớ như đúc. Với những suy nghĩ, tìm đến những ước mơ ấp ủ từ những ngày xa xưa cứ bám víu vào nó, nó như tìm được một chiếc phao sau bao ngày trôi dạt.

 

Năm 20 tuổi, đang là sinh viên năm 2 nhưng nó cũng biết bắt đầu với những công việc kiếm tiền. Nó tập tành đi dạy học, nó bon chen đi kiếm việc tại các trung tâm. Nó học cách kinh doanh từ những người đi trước. Vừa học vừa làm, thời gian không còn để nó suy nghĩ gì về bản thân. Chẳng hiểu sao nó lao vào công việc một cách say mê và từ đó công việc nhanh chóng thôi thúc nó với muôn ngàn ước mơ. Nó yêu thương những học trò của mình, nó biết cách chia sẻ những khó khăn của người khác, nó biết tập trung nhiều hơn cho việc học của nó. Thế nhưng những va chạm của cuộc sống cũng mang lại cho nó không ít nước mắt … một lần nữa nó lại thấy cô đơn….

 

Năm 26 tuổi, cái thời điểm đáng nhớ nhất của cuộc đời nó, nó như từ trên cao rơi xuống  vực thẳm, nỗi đau mà đối với nó dường như không còn nỗi đau nào hơn thế nữa, nó mất đi một người luôn từng ngày dõi theo bước chân nó, VĨNH VIỄN NÓ MẤT BA…Nó chuyển mình ở độ tuổi ngoài 25, lúc đó nó hiểu nhiều hơn những cảm xúc và những gì đang đến với nó. Nó nhìn thấy và nhận định được rõ hơn bao giờ hết. Chính vì vậy mà nó bắt đầu chăm lo vào những bài học tiếp theo của cuộc sống muốn dạy cho nó. Nó bắt đầu học thuộc, hành trang lần này cũng na ná như lần trước nhưng có vẻ nặng hơn chỉ vì ý thức khác xưa. Những ngày tháng gập ghềnh nơi đất khách đã nuôi nó khôn lớn thêm … và giờ đây nó đã bước vào cái tuổi 30.

 

Năm 30, nó như già dặn hơn những chặng được nó đã đi qua. Giờ đây, trước một chặng đường mới, nó muốn mình khéo léo hơn, vững bước hơn, tự tin hơn để những giọt nước mắt ấy không còn theo nó mãi…Bước qua chặng đường mới, nó bắt gặp ngay cái băn khoăn lo lắng và cả những suy nghĩ hỗn tạp ở cái tuổi chuyển mình. Nó băn khoăn với nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu…. đơn giản nó đã 30 … nó đã trưởng thành….Không phải nó sợ mình già nhưng vì nó sợ thời gian còn lại không đủ để nó thực hiện ước mơ lớn hơn. Nó cố gắng tập trung, gom góp những gì nó cho là nhất để từ đó nó biết mục đích kế tiếp của mình là đâu. … Nó sẽ nhìn lại và thống kê tất cả những lỗi lầm, những hạnh phúc, những được mất trong chặng đường nó đã đi qua. Bất chợt nó nhận ra nó hạnh phúc thật nhiều và đã một lần đứng lên trên cái đích mà bản thân nó khắc khe đã đặt ra. Giờ đây,  ở cái tuổi 30 này, nó đang đứng trước một cánh cửa mới và phải tự quyết định từ đây. Tự tin, nghị lực và cố gắng để những bước đi mới vững vàng hơn….

 

Cảm ơn những giọt nước mắt lăn dài, cảm ơn những nụ cười bất chợt. cảm ơn những đêm dài thao thức. Cảm ơn cuộc sống đã cho nó thêm bài học và bề dày kinh nghiệm. Cảm ơn nhé những chuyến từ thiện đã cho nó thêm niềm hạnh phúc, cho nó biết được nó đang đứng ở cung bậc nào của cuộc sống. Cảm ơn nhé cái tuổi 30.

 

Và cuối cùng nó xin cảm ơn các Cô, Chú, Anh, Chị, các bạn và các em đã cho nó thêm niềm tin yêu trong cuộc sống này.

 

Viết lại cho ngày 04/04. Mãi vui nhé nó ơi!