Được tiếp cận thường xuyên với các bệnh nhi ung thư, chúng tôi mới nhận ra một điều: dường như nỗi đau đớn đã xóa nhòa đi hết những ý niệm về thời gian lẫn không gian. Trên tầng 2, khoa Nhi của BVUB, trong các căn phòng hầu như không còn sự khác biệt giữa ngày và đêm, giữa sáng và tối. Bởi vì, ngày cũng như đêm, sáng cũng như tối lúc nào các em cũng phải vật lộn với những cơn đau và hầu như không lúc nào nước mắt của Ba Mẹ các em thôi rơi…
Lúc này BVUB không cho đến thăm các em vào những ngày cuối tuần như thường lệ vì vậy chúng tôi sắp xếp và cố gắng đến với các em vào một chiều trung tuần tháng 6 chỉ với mong muốn được chia sẻ cùng các em chút niềm vui và nỗi đau mà các em phải gánh chịu. Mong các em có một cái tết Đoan ngọ xa nhà ấm áp với tình người nơi đất khách này.
Trời mưa tầm tả, cơn mưa cuối chiều cũng đã không ngăn được bước chân của chị em chúng tôi. Có lẽ chúng tôi sẽ không thể nào quên được gương mặt hốc hác của người phụ nữ ấy. Đôi mắt chị đỏ hoe, lúc nào cũng ngân ngấn nước, chỉ chực trào ra trên lớp da khô cằn, nhăn nheo hằn sâu nỗi khắc khổ, tay chị bấu víu vào tôi khi tôi bước ra từ phòng hành chánh của Bệnh Viện. Giọng chị run run: “Cô ơi, con tôi... tôi mới vào tái khám sáng nay thôi, nhưng không đủ tiền để vào thuốc, nó đau lắm cô ơi, cô giúp tôi với, tôi xin mang ơn cô suốt đời, tôi không chịu được khi nhìn nó đau như vầy cô ơi!”. Tôi quay qua nhìn đứa con chị ngồi ở hành lang, một bé gái cũng ốm như Mẹ nằm khẳng khiu như nhánh củi khô thở thoi thóp mà rớt nước mắt. Tôi có thể làm gì đây? Chút tiền ít ỏi mà tôi mang theo trong người, các phong bì của những tấm lòng hảo tâm nhờ chúng tôi tới chia sẻ với các em cũng có giúp được gì cho em không? Tôi lặng người khi ánh mắt em xoáy sâu trong đầu tôi, tôi lấy một phong bì đã chuẩn bị sẵn gởi cho em. Tay em run run cầm chút tiền ít ỏi nhưng chứa đầy tình cảm của chúng tôi và các anh chị em gởi tặng, em cười, nụ cười không trọn vẹn nhưng chúng tôi cũng hạnh phúc ngập tràn. Tôi đành vội vã quay đi để tránh nhìn thấy ánh mắt cầu cứu, van lơn…
Tôi không thể tự mình bước vào từng phòng để tặng quà cho các em, tôi sợ mình không cầm lòng được. Tôi nhờ Viên, người đi cùng chúng tôi, đôi mắt Viên cũng ngấn lệ khi nhìn thấy sự đau đớn của các em. Tôi tới gần một phụ huynh cũng khá đứng tuổi, Chú nhìn tôi và mở một nụ cười buồn, tôi nắm tay con trai chú và thủ thỉ: “Cố gắng con nhé, rồi con sẽ sớm được về với bạn bè và gia đình thôi, lạc quan lên, cười tươi lên”. Chợt tôi nghe: “Đừng tuyệt vọng, con ơi đừng tuyệt vọng”, thì ra là Chú. Chú tự vỗ về mình hay để trấn an người khác…tôi thầm nghĩ thế….
Sau hơn1 tiếng đồng hồ, 160 em tại khoa Nhi BVUB đều có trên tay món quà của anh chị em chúng tôi gởi tặng. Dù biết là chẳng thấm vào đâu với chút tiền ít ỏi đó, nhưng ít ra chúng tôi vẫn nhận thấy ở các em niềm hạnh phúc và niềm vui của các bậc phụ huynh….
Chị Hường, người đi chung với chúng tôi nói nửa đùa nhưng nửa thật: “Lúc bi quan nhất, chúng ta hãy đến đây, đến với các em ở BVUB này"....
Nhìn hình thôi mà đã đau lòng như thế thì các bạn đối diện với các em ngoài đời thật chắc gì mà giữ được dòng nước mắt khỏi tuôn rơi :(
Trả lờiXóaNhững số phận bất hạnh, nhìn thấy các em không khỏi bùi ngùi!!!
Trả lờiXóaEm giỏi quá!
Trả lờiXóaEm làm chị nhớ ngày xưa chị và nhóm bạn nấu bếp ăn từ thiện ở đây.
Hễ sáng là qua lặt rau, phụ nấu... trưa lại phát cơm, phát cháo.
Nhìn những cảnh đời bất hạnh thật thương tâm...nhưng chẳng biết làm sao em ơi. Ngày nào lòng chị bồn chồn, suy nghĩ mãi về những hình ảnh ấy...
Chia sẻ niềm vui để tất cả được vui thật ý nghĩa em hén.
Chúc em và các bạn của em luôn có sức khỏe và nghị lực để mang niềm vui, hạnh phúc đến cho nhiều người hơn nữa.
Có người hứa sẽ đến với các em mà hông thấy tới, là sao ta?
Trả lờiXóaKhông phải tại Ka mà cũng không phải tại ai. Tại trời mưa lớn nên Ka đành hông gặp các em... hix
Cảm ơn những chia sẻ từ chị. Hôm qua thấy các bậc phụ huynh chen nhau giành phần cơm mà xót lòng. Mong có một phép màu....
Trả lờiXóa@Chị Ly: :( :(
Trả lờiXóa@Tuyết: Thương quá đúng không em. Ai tới đây cũng không khỏi bùi ngùi em à.
Chị ứa nước mắt nè MD ...
Trả lờiXóaCám ơn em nghen MD ... bởi từ em chị ngộ được nhiều điều ... Chúc em luôn tìm được niềm vui từ những cái cho đi
Cảm ơn chị, em không muốn thấy chị ứa nước mắt đâu. Chị cười rất xinh, rất tươi... Luôn vui chị nhé!
Trả lờiXóaKhông biết nói gì hơn, chúc em và nhóm VTNA có thật nhiều sức khỏe, nhiệt tình và tấm lòng hơn nữa để tiếp tục mang niềm vui và chia sẽ phần nào nỗi bất hạnh của những người kém may mắn hơn em nhe.
Trả lờiXóaKhông biết nói gì hơn với chị. Hug phát thôi nhé!
Trả lờiXóanhìn thấy thật là thương quá!
Trả lờiXóaỪm, vào đấy không cầm lòng được em à!
Trả lờiXóaChị tiếc không đi được, thương quá và đau lòng. Hug cả nhà chuyến đi đầy tình thương.
Trả lờiXóaNhững hình ảnh quá tải nhìn thấy tội thiệt. Chị từng ở trong BV hơn 3 tháng, từng chứng kiến nhiều nhưng nhìn lại vẫn xót xa lắm.
Trả lờiXóaChị thật sự đau lòng khi có dịp vào bệnh viện và bây giờ lại nhìn thấy những hình ảnh này ... Nhà chị gần đó em à ! ... Mấy chị em chị hiện nay cùng nhau tham gia vào bếp ăn từ thiện vẹn 1 tháng một lần ở đây ...
Trả lờiXóaVô cùng trân trọng tấm lòng của em và nhóm ... "Vòng tay thân ái" ... Chúc các em nhiều điều tốt lành ...
Cảm ơn chị đã chia sẻ trong entry này. Tham gia bếp ăn từ thiện là một việc làm rất thiết thực và ý nghĩa chị à. Mong chị sức khỏe để tiếp tục những việc làm đầy ý nghĩa này, chị nhé!
Trả lờiXóa@Chị Mai Mai: Hug lại chị cái nè. Dịp khác sẽ tham gia chị nhé!
Trả lờiXóa@ Chị Hà: Vào đó mới thấy mình hạnh phúc thật nhiều chị à. Chúc chị niềm vui và sức khỏe chị nhé!
Thương quá em ạ.Nhìn những em bé này, không ai là không rơi nước mắt. Làm sao có được phép màu giữa thời buổi này chứ.
Trả lờiXóaChưa 1 lần đến đây nếu có dịp chắc cũng ko thể ngăn dòng lệ …thương quá…
Trả lờiXóaChổ này không xa nhà lắm và wynh già cũng hay chở bé Mi xuống đó chơi với các cháu ấy(Lúc đó nó học chuyên sinh Lê Hồng Phong và thường rủ các bạn đến). Mong em có nhiều niềm vui và sự hổ trợ trong công việc thiện nguyện này.
Trả lờiXóa@Chị Yến: Tận mắt chứng kiến cảnh các bé ăn, ở, ngủ... mới thấm được cái đau chị à...
Trả lờiXóa@Chị Hằng: Một ngày không xa chị nhé....
@ Wuynh Già: Dạ Wuynh, chổ này các em ở Lê Hồng Phong và Lê Quý Đôn thường tham gia chơi với các em, thương lắm Wuynh à!
Các bé vào đây rồi, khổ lắm...
Trả lờiXóaChia sẻ với những mệt nhọc của em nhé, nhưng những điều mà Em và nhóm VTNA làm được đã mang niềm vui, dù nhỏ nhoi, nhưng cũng chút tình để các em thấy tí ánh sáng tình người để tiếp tục chiến đấu với bệnh tật.
Trả lờiXóaEm có làm được gì đâu chị hè, chỉ là chiếc cầu nối giữa những tấm lòng lại với nhau để cùng chia sẻ với các hoàn cảnh khó khăn hơn thôi mà. Để làm được điều này, chị đã giúp em nhiều lắm đấy.... mong chị sức khỏe, sự bình yên chị nhé!
Trả lờiXóaChị cũng là TNV của BV à? Vì em ở quê, nên chỉ lên BV được 2 lần. 1 năm sau, nhất định sẽ có những nhiệt huyết mới!
Trả lờiXóaCác bé thật tội nghiệp, bé vậy mà đã phải chịu bao đớn đau và hàng ngày phải chống chọi với bệnh tật!
Trả lờiXóa