Sáng, một mình chạy xe qua con đường xưa cũ… Cố gắng lướt qua những điểm kẹt để đến nơi hẹn của khách hàng. Thì ra là nó, cái quán quen thuộc nay đã đổi lại tên…
Sáng, ngồi nhâm nhi ly sinh tố để đợi khách hàng sau một vài cú điện thương lượng giá, rồi hẹn nhau… chưa biết mặt nhau, chưa biết già hay trẻ… nhưng giọng nói của khách thì hình như cỡ tuổi nó là cùng…Cái giọng miền Trung làm cho nó có cảm giác thân thiện chi lạ.
Sáng, kết thúc cuộc nói chuyện và trong danh bạ của nó có thêm một người bạn đồng thời cũng là khách hàng của nó.
Sáng, sau khi xong việc, nó ngồi lại và như bừng tỉnh sau một giấc mớ. Nó bỗng thấy nhớ tuổi thơ đến lạ … Bước qua những khoảng không của cuộc sống, nó lại tìm về với tuổi thơ….
Tuổi thơ nó: Nghèo nàn, cực nhọc nhưng rộn rã tiếng cười.
Tuổi thơ nó: Phải trải qua một thời gian dài để chống chọi với cơn đau, trãi qua một sự tập luyện và cố gắng để nuôi niềm hy vọng.
Tuổi thơ nó: Là những con người nghèo nàn, thất học… những đứa bé ngày đêm đi mót sắn, bắt cua.
Tuổi thơ nó: Là những buổi trưa trốn ngủ, chạy theo lũ trẻ sau nhà. Là những trận đòn của Ba khi chưa làm xong bài tập. Nó may mắn hơn rất nhiều, vì nó không thất học.
Tuổi thơ nó: Là những buổi sáng, buổi chiều cùng với chiếc nạng gỗ để chăn đàn bò ở dọc bờ sông cùng với lũ trẻ con trong xóm.
Tuổi thơ nó: Là những ngày mùa đông cùng những đứa trẻ thân thương nhen đống lửa nướng sắn, nướng khoai sau những buổi chăn bò lạnh cóng. Ngày ấy, tụi nó ăn sắn, ăn khoai như sơn hào hải vị vậy.
Tuổi thơ nó: Say sưa với môn cầu lông mà Ba cố tình mua về để tập luyện cho đôi chân của nó. Ngày ấy, lũ trẻ cả làng nhìn nó trầm trồ ngưỡng mộ.
Tuổi thơ nó: Sau những buổi tập trung ôn bài là những pha trò ăn trộm dưa chuột hay trái cây của những quầy bán hàng đêm.
Tuổi thơ nó: Lớn lên với sự cưng chiều của Ba Mẹ, sự cảm thông của bạn bè, và sự quý mến của Thầy cô. Nó mất một nhưng bù lại nó có rất nhiều.
Tuổi thơ nó: Là những ngày khó khăn tự lập, là những lần khóc muốn khô nước mắt khi bị chúng bạn lấy giấu đi cây nạng gỗ.
Tuổi thơ nó: Trải qua nhiều giai đoạn thật đáng nhớ. Nhờ vậy mà nó đã trưởng thành như ngày hôm nay.
Nó lớn lên từng ngày với lũ trẻ nghèo ở làng quê nó, nó trưởng thành với từng bước đi khó nhọc của đôi chân.
Nó vui vẻ cười đùa từng ngày, nó luôn hạnh phúc với tuổi thơ. Điều mà tới bây giờ nó mới hiểu ra và hình như tiếc nuối.
Một nghịch lý mà tới bây giờ nó vẫn không hiểu được: Nó vẫn say sưa nhìn lại và nhớ tới tuổi thơ, nơi mà ai cũng mong được đi qua và qua nhanh nữa là khác.
Khi nó còn nhỏ, nó ước gì nó lớn thật nhanh. Nhưng khi nó lớn, nó là thèm được quay trở lại. Quay về với vòng tay Ba, với sự cưng chiều của Má. Với sự đùa vui của anh chị em…Quay trở lại với cái thời vô lo, vô nghĩ….
Ngay hôm nay, sau khi uống xong ly sinh tố này, sau khi đứng lên và ra khỏi cái quán quen thuộc này, nó lại phải về với xô bồ cuộc sống. Thời gian cứ thế trôi đi, nó cứ thế tiếp tục lao mình vào công việc… Cơm, Áo, Gạo, Tiền, Hương hoa, Cỏ rác….tất cả rồi sẽ thành cát bụi hư không…