Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Biết làm gì cho em?

Khoa Nhi – Bệnh viện Ung bướu TP. HCM luôn bao trùm không khí nặng nề, lo lắng. Ở đây hầu như không lúc nào ngớt tiếng kêu khóc vì đau đớn của các em nhỏ, cũng như những tiếng khóc thầm xót xa của các bậc làm cha làm mẹ. Những đôi mắt vô hồn, ngơ ngác, những tâm hồn trẻ thơ non dại chưa kịp hưởng trọn niềm hạnh phúc của lứa tuổi hồn nhiên, trong sáng nhất đã không may mắc phải căn bệnh hiểm nghèo. Các em đang phải từng ngày từng giờ chống chọi với nỗi đau bệnh tật. Cuộc sống với các em quá đỗi mỏng manh.

Thấu hiểu được điều đó, chiều thứ 7 vừa qua tôi và Chị Mai Mai  đã thay mặt anh chị em Blogger đến thăm và tặng cho Tường ít hiện kim,  sau khi nghe tin em từ Cà Mau lên với một tâm trạng lo lắng do không đủ tiền chạy thuốc men trong thời gian ban đầu vì hoàn cảnh gia đình quá đổi khó khăn. Ba Mẹ chia tay nhau từ khi em còn trong bụng Mẹ, khi sinh ra em được một người Cô nuôi dưỡng để Mẹ đi làm mướn kiếm thêm tiền lo cho gia đình. Thế mà, cuộc sống đã không cho em công bằng, hơn 2 tháng nay em đã bị một căn bệnh quái ác hành hạ. Nỗi đau chồng chất nỗi đau….

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE!

 

 

Khi bước lên cầu thang lầu 2 khoa nhi BV, trong từng căn phòng chật hẹp, các em cố gồng mình để chịu từng cơn đau, lòng tôi như dao cắt. Cố mắt tìm đến nơi Tường nằm, trước hành lang của phòng 5, em say trong giấc ngủ. Thật sự những lúc như thế này chúng tôi thấy mình hạnh phúc đến ngàn lần. Chị Mai Mai choàng tay qua tôi và nói nhỏ: “Thật sự lúc này chị muốn đến những nơi như thế để thấy mình mạnh mẽ hơn, cố gắng hơn và cảm thấy mình còn rất nhiều may mắn, hạnh phúc”, chị nói trong tiếng nghẹn.

 

 

Host unlimited photos at slide.com for FREE!

 

 Chúng tôi không dám ngồi lâu hơn vì những ánh mắt của các bệnh nhi xung quanh cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi, mong sẽ nhận được chút quà. Nhưng, hôm nay tôi trở lại nơi này chỉ mang đủ số tiền mà các anh chị em gởi giúp Tường trong lúc khó khăn, còn các em khác… đành hẹn lần khác thôi. Tôi dúi vội phong bì vào tay Mẹ Tường và cố gắng không để những em bé xung quanh nhìn thấy vì sợ các em tủi thân. Ai vào đây cũng khó khăn như nhau, cũng rất cần những chia sẻ dù rất nhỏ. Nhưng khả năng chúng tôi có hạn, bàn tay ngắn làm sao ôm hết các em đây??? Tôi đứng lên chia tay Tường nhưng nhìn các bệnh nhi còn lại dóng mắt nhìn theo, chân như không bước nỗi….

 Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Chúng tôi sẽ liên lạc với em thường xuyên hơn để biết thêm bịnh tình của em. Em nhập viện trúng vào ngày cuối tuần nên không có Bác sĩ. Những lúc em lên cơn đau, Mẹ em chỉ biết tới xin BS trực những viên thuốc giảm đau để cầm cự cho em. Mong một phép màu sẽ đến với em, với tất cả những bệnh nhi mà tôi từng gặp. Mong lắm!

15 nhận xét:

  1. Đúng là bàn tay mình ngắn quá làm sao xoa được hết nhưng nỗi đau.

    Trả lờiXóa
  2. Thương quá D ơi!
    Thật sự tiếp xúc với các em ở Ung Bướu không dễ.
    Còn nhớ lần đầu tiên của M khi đến đó, cái mùi, cái đau của các em làm mình run sợ, cái khó khăn, ánh mắt các em làm mình đau lòng......
    Mong cho em sớm được chữa trị & vượt qua

    Trả lờiXóa
  3. hoàn cảnh em Trường đáng thương biết bao, mong cho những cơn đau em qua nhanh !

    Trả lờiXóa
  4. Hôm vào BV, có nghe em này. Thương em và tất cả các bé!

    Trả lờiXóa
  5. Nhưng mà nhờ có bàn tay chị nối vào nên ôm thêm được vài bé nữa nè. Chiều vui chị nhé!

    Trả lờiXóa
  6. Ừm, vào đây ai yếu lòng là không chịu được đâu. Lần đầu tiên D cũng vậy, nước mắt cứ chực chờ tuông ra, nhưng rồi sẽ quen, và phải cố gắng thôi M à. Hôm nào đi với D qua thăm các em nhé!

    Trả lờiXóa
  7. @Béo: Cầu mong thế em nhỉ.
    @Thoaitien: Tường mới được vào viện 2 ngày nay thôi em. Các bé ở đây bé nào cũng đáng thương cả. Cầu mong một phép màu....

    Trả lờiXóa
  8. Úi, bé này ở phòng 6 phải hông chị? Hôm bữa, em vào, có tờ báo điện tử nào đấy gặp T, nhưng lúc đó T về quê. Chắc em nhầm!

    Trả lờiXóa
  9. Có một bé gái cũng bị cục u tương tự như Tường em à. Nhưng u của bé đó là ở mắt. Nhiều bé quá đúng không em?

    Trả lờiXóa
  10. Cảm ơn em, em viết hay lắm. Hãy đến đó ít nhất một lần để thấy mình còn hạnh phúc đúng không em. Chúc em vui!

    Trả lờiXóa
  11. Giờ thì M không còn cái cảm giác run sợ của lần đầu tiên ấy nữa, vào vài lần rồi cũng quen, nhưng vẫn còn đau lòng
    Có dịp sẽ tháp tùng D ngay
    :)

    Trả lờiXóa
  12. |Chị thì chắc không dám nhìn đâu em. Xem hình mà đã chịu không nổi rồi. Tội quá... ước gì trong xã hội mình không có những mảnh đời như thế và nếu có thì nhà nước lo cho thật chu toàn. Biết chừng nào... ?

    Trả lờiXóa
  13. Không có gì là không dám chị à. Ban đầu em cũng thế, cảm giác rất khó chịu mỗi khi đặt chân vào đây, nhưng rồi giờ thì không thể không vào chị à. Tất cả vì đàn em thương yêu mà chị... hihih

    Trả lờiXóa
  14. Nhìn hình mà xót xa quá, nhìn tận mặt chắc rơi nước mắt.

    Cầu mong em được chữa trị sớm và có nhiều tấm lòng hảo tâm giúp đỡ em!

    Trả lờiXóa