Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011

Họ ... và căn bệnh thế kỷ..

Bài viết từ chị: MAI HUONG

 

 

 

Tuy rằng mình đã đọc sách báo, nghe tuyên truyền về căn bệnh HIV/AIDS và sự lây nhiễm, nhưng thật sự mình vẫn luôn cảm thấy rất sợ khi nghĩ về nó. Mình chưa bao giờ gặp và trò chuyện cùng với người bị nhiễm HIV/AIDS, và luôn có ý nghĩ mình sẽ rất căng thẳng khi đối diện với họ.

 

CN vừa rồi nhóm VTNA thực hiện chương trình “Hành trình nhân ái” mình đã cố sắp xếp thời gian để tham gia, mình muốn “vượt qua chính mình”, muốn tận mắt nhìn thấy cuộc sống của những con người mang trong mình căn bệnh Thế kỷ.

 

Đoạn đường từ SG xuống đến Bệnh viện Nhân Ái (Bù Gia Mập, Bình Phước) là khá xa, khoảng gần 200km. Nhóm xuất phát lúc 6h30’ sáng nhưng do bị nhầm đường nên mãi đến 12h30’ mới đến nơi. Đoạn đường đi nhầm đang sửa, toàn ổ gà, ổ voi nên mọi người khá mệt. Tuy nhiên khi đến nơi tinh thần ai nấy cũng phấn chấn hẳn lên. Đây là lần đầu tiên trong chuyến đi mà số lượng thành viên nam gần gấp đôi nữ, phần nào giảm áp lực lo lắng cho mọi người.

 

Trên tinh thần thì nhóm sẽ ghé thăm và tặng quà cho 250 bệnh nhân ở 3 Khu: Khu săn sóc đặc biệt, Khu nội và Khu lao. Tuy nhiên các BS và cán bộ công nhân viên của Bệnh viện khuyến cáo rằng chúng tôi không nên vào Khu lao vì ở đó hiện đang có 4 bệnh nhân bị lao kháng thuốc, một số bệnh nhân cũng khá nặng, sợ chúng tôi sẽ bị lây nhiễm.

 

Sau khi dùng cơm nước với cán bộ công nhân viên của bệnh viện xong, khoảng 13h30' chúng tôi bắt tay vào phân chia 250 quà và đi từng khu phát quà cho bệnh nhân.

 

 

                 (Cán bộ CNV của Bệnh viện tiếp đón chúng tôi khá ân cần)

 

 

 

 

                                                        (Xuống hàng)

 

 

                                              (Phân quà)

 

                                         (Gạo và mì gói gởi lại Bệnh viện)

 

 

             (Những phần quà chứa đựng tấm lòng của các Mạnh thường quân)

 

 

 

Đầu tiên là Khu săn sóc đặc biệt. Không giống như những gì chúng tôi đang lo lắng, các bệnh nhân ở đây thật sự rất dễ gần và không hề có ý định gây hại chúng tôi. Một anh còn hỏi mình nhà ở Quận mấy, anh nói anh ở GV, lâu rồi không có thân nhân vào thăm nên rất buồn. Mấy chị thì khen sữa ngon quá và năn nỉ chúng tôi ở lại chơi thêm chút nữa cho vui… Chúng tôi hứa hẹn sẽ quay trở lại với các chị vào nay mai thôi, hy vọng lời hứa sẽ được thực hiện.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Ghé ngang Phòng cấp cứu đúng vào lúc các y tá đang làm vệ sinh. Có khoảng 5-7 bệnh nhân đã khá yếu, có người thì bị lở loét đầy mình, có người thì chỉ còn da bọc xương, họ phải nhờ máy móc trợ giúp để kéo dài sự sống, thậm chí họ không còn khả năng kiểm soát được sự tiểu tiện của mình. Chúng tôi thật sự khâm phục tấm lòng của các y tá của BV. Họ là những người mang trong mình trái tim nhân hậu, đã vượt lên nỗi sợ hãi để làm tốt công việc này, một công việc không mấy dễ dàng.

 

 

 

 

 

 

Ở Khoa Nội bệnh tình của các bệnh nhân có vẻ đỡ hơn, tuy nhiên đa phần cũng đã đi vào giai đoạn 3-4 của căn bệnh rồi. Các bệnh nhân xem ra cũng khá lạc quan, họ trang trí xung quanh giường của mình và cả trên tường rất nhiều hình ảnh đẹp. Mình nói với Thư Tình (Cô Bí Thư Đoàn) là sức khỏe của họ xem ra khá ổn, nhưng Thư Tình lắc đầu “không hẳn vậy đâu chị, họ hôm nay trông khỏe vậy đó, nhưng có khi sáng mai trở bệnh nặng, khó nói lắm, thương lắm”. Nghe mà xót xa. 

 

 

 

 

 

Sau khi đi thăm bệnh nhân ở 2 Khu xong, chúng tôi còn được nghe bệnh nhân chơi đàn và hát tặng bài hát “Tình đầu hay tình cuối” rất xúc động. Chia tay ra về chúng tôi mang theo lời nhắn gởi của một anh đại diện cho các bệnh nhân “Cám ơn các anh chị rất nhiều. Chúc các anh chị thật nhiều sức khỏe, làm ăn kiếm được nhiều tiền để lo cho gia đình và giúp đỡ chúng tôi. Có dịp nhớ ghé thăm chúng tôi nhé”. 

 

 

 

 

Mình không thích nói những lời rỗng tuếch; giáo điều, cũng chẳng thích hô hào khẩu hiệu, chỉ là nói lên những cảm nhận của mình mà thôi. Có lẽ bạn cũng đã từng có những cảm giác lo sợ và có thể là “ghê ghê” khi nghĩ đến người bị nhiễm HIV/AIDS. Nhưng, bạn hãy thử một lần đối diện với con người thật của họ đi. Họ đáng thương hơn đáng giận, đáng gần hơn đáng xa lánh. Họ cũng là những con người bằng xương, bằng thịt, cũng có quyền được sống vui vẻ.

 

Có đến tận nơi, nhìn tận mắt, trò chuyện với họ bạn mới cảm thông được nỗi đau mà họ đang gánh chịu. Mình không muốn phân tích ở đây phần lỗi thuộc về ai, chỉ muốn nói đến khía cạnh cuộc sống hiện tại của họ. Khi cận kề với cái chết mới thấy ý nghĩa của sự sống đến từng giây, từng phút.

 

 

Xa lánh, kỳ thị chính là liều thuốc độc mà chúng ta đang ép họ phải uống. Vì  họ, vì chúng ta, hãy đổ lọ thuốc đó ngay lập tức đi, BẠN nhé!

 

 

Và, nếu có điều kiện, xin BẠN hãy ghé thăm họ. Ghé thăm để san sẻ bớt nỗi đau mà họ đang gánh chịu, để thấy chúng ta còn hạnh phúc hơn rất nhiều người, để chúng ta biết trân quý cuộc sống này hơn.

 

 

 

 

Nhân đây chúng tôi cũng xin chân thành cám ơn tấm lòng hảo tâm của các Mạnh thường quân, sự tham gia nhiệt tình của các anh chị em tình nguyện viên, đã góp phần làm cho chuyến đi thành công tốt đẹp. Thân ái bắt tay trái 100 cái!

 

 

(Rất tiếc là theo qui định và một phần do tế nhị, chúng tôi không thể chụp được nhiều hình của các bệnh nhân, chỉ post vài tấm hình chụp xa xa để mọi người hinh dung mà thôi)   

Thứ Ba, 12 tháng 4, 2011

Hành trình Nhân Ái....

 

AIDS – SIDA – HIV

Có người bạn hỏi chúng tôi “ các bạn có sợ những chữ này không?” Chúng tôi trả lời: “Không, nó chỉ là những con chữ”. Người bạn lại tiếp tục hỏi: “nhưng nếu gặp người nhiễm AIDS – HIV, các bạn có sợ không?”.

 

 

Câu trả lời của chúng tôi các bạn sẽ sớm biết ngay ở cuối entry này. Nhưng còn bạn? Bạn thì sao? Bạn có sợ họ không? Những con người giờ đang đứng ngay góc khép cánh cửa cuộc đời mình. Những con người đang ngày đêm đối mặt với cái chết một cách vô định. Bởi họ, những con người đã mang trong mình căn bệnh thế kỷ - AIDS - HIV

 

 

Tại vùng đất xa xôi trên huyện Bù Gia Mập – Tỉnh Bình Phước (được tách ra từ huyện Phước Long trước đây), Bệnh viện Nhân Ái nằm ẩn mình trên một vùng đất cao nguyên cách TPHCM 200km. 250 bệnh nhân nhiễm AIDS, lao và những căn bệnh nan y khác đang được điều trị tại khu vực này thuộc Sở Y Tế TPHCM quản lý. Hàng ngày họ được trợ cấp 15.000 đồng/ngày cho ba bữa ăn. Giữa thời “bão giá” hiện nay, chúng tôi thật sự ái ngại cho họ vì với một người bình thường bao nhiêu đó còn không đủ, huống hồ những cơ thể bệnh tật cùng với sức đề kháng rất yếu của các bệnh nhân càng cần được bồi bổ nhiều hơn thế. Cơ hội ít ỏi còn tồn tại trong cuộc đời này của họ ngày càng héo hắt.

 

 

Đừng, đừng bạn ơi! Đừng vội đưa chuyện quá khứ vào đây để xem xét luật quả nhân. Bạn hãy cùng chúng tôi nắm tay nhau tạo thành vòng tròn nhân ái, thử một lần cùng chúng tôi gặp gỡ họ, những con người đáng thương ấy giờ đây đang gặm nhấm nỗi buồn, sự sám hối hằn rõ trên gương mặt gầy gò của họ. Bạn sẽ thấy họ thật đáng thương đáng tội hơn là đáng trách.

 

 

Trịnh Công Sơn có câu hát: “Sống trên đời sống cần có một tấm lòng. Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi…”. Vâng, chỉ để gió cuốn đi.

Các bạn ơi! Hãy nói KHÔNG SỢ  và cùng VTNA chúng tôi thử một lần đến để được chia sẻ sự đau đớn và giúp họ vượt qua rào cản tâm lý về sự mặc cảm của các bệnh nhân nhiễm HIV – AIDS giai đoạn cuối tại bệnh viện Nhân Ái các bạn nhé!

  

Kế hoạch cho chương trình “HÀNH TRÌNH NHÂN ÁI” của nhóm VTNA được thực hiện như sau:

 

 

-         Ngày 24/4/2011 nhóm VTNA sẽ đến thăm và tặng quà  cho 250 người bị  nhiễm HIV/AIDS tại bệnh viện Nhân Ái – Tỉnh Bình Phước.

 

 

-         Dự tính mỗi phần quà trị giá 150.000 đồng bao gồm: 50.000đ mua Mì gói, sữa, xúc xích, cá hộp  cho bệnh nhân và 100.000đ mua gạo và các nhu yếu phẩm cần thiết cho Bệnh Viện.

 

-         Chi phí cho chuyến đi dự tính: 250 phần quà  x 150.000 đ/phần = 37.500.000 đồng ( Ba mươi bảy triệu năm trăm ngàn đồng chẵn)

 

 

VTNA mở rộng cuộc vận động quyên góp, tặng quà cho các hoàn cảnh đáng thương. Hãy mở rộng tấm lòng bằng cách chia một chút cơm, sẻ một chút áo để giúp đỡ những người trong cơn nguy khó.

 

 

Nội dung chương trình

 

1.     Đối tượng

-         250 Bệnh nhân bị nhiễm HIV/AIDS

 

2.     Thời gian - Địa điểm tập trung và địa điềm phát quà

 

 

a.     Địa điểm phát quà

-         Bệnh viện Nhân Ái – Huyện Phước Long – Tỉnh Bình Phước – Tp. Hồ Chí Minh

 

b.    Địa điểm tập trung

-         79B Lý Thường Kiệt – Tân Bình ( Siêu Thị CMC, Trung tâm điện máy Nguyễn Kim)

 

c.      Thời gian

-         Chủ nhật, ngày 24/04/2011

-         5g45: Tập trung, BTC bố trí gởi xe, chất quà lên xe

-         6g15: Xuất phát

-         10g – 11g: Phân quà, ổn định để phát quà

-         11 – 12g: Phát quà, thăm hỏi các bệnh nhân.

-         12g – 13g: Nghỉ ngơi, ăn trưa

-         13g15 – 14g15: Sinh hoạt, giao lưu với các cán bộ công nhân viên tại BV.

-         14g 30: Chuẩn bị lên xe về lại Sài Gòn.

 

3.     Phương tiện đi lại, thành viên tham gia

 

-         Phương tiện: Xe Du Lịch

-         Số lượng tham gia: 20 thành viên

-         Chi phí: 150.000đ/thành viên gồm ăn sáng, ăn trưa và tiền xe đi, về

-         Vì số lượng thành viên tham gia có hạn nên VTNA chỉ xác nhận đối với các thành viên đăng ký tham gia và đóng tiền trước.

 

-         Các anh chị vui lòng đăng ký tại: http://nhomvongtaynhanai.multiply.com , khi đăng ký anh chị vui lòng để lại số điện thoại để tiện việc liên lạc. Để bảo mật số điện thoại của mình, anh chị có thể gơi mail về địa chỉ: nhomvongtaynhanai@yahoo.com hoặc nhắn tin vào số: 0907.255.348 ( Mỹ Diên).

 

 

-         Để chương trình đạt kết quả tốt, VTNA mong rằng các anh chị đăng ký tham gia phải chắc chắn và có mặt đúng giờ.

 

-         Danh sách sẽ được chốt khi số lượng thành viên đăng ký tham gia đủ số lượng, hạn chót là ngày 20/04/2011

 

Chương trình ”Hành Trình Nhân Ái” sẽ thành công tốt đẹp nếu có sự chung tay, góp sức của tất cả các anh chị và các Quý mạnh thường quân.

 

Chi tiết liên hệ:

 

-         Mỹ Diên: 0907.255.348

-         Hồng Nhung: 0907.233.679

-         Thanh Hằng: 0909.22.10.78

 

 

Hoặc chuyển vào TK Vietcombank số:042.100.371.2471, chủ TK Nguyễn Thị Mỹ Diên.

 

 

   Ban Tổ Chức

 

   Trân Trọng

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

Một buổi chiều - Ba thế hệ - Cụ, em và chúng tôi,

Chiều đổ nắng lên dòng người vội vã, bên mép cầu, một cụ già gầy nhom, từ từ bày những cái bánh, trái đu đủ, trái xoài để bán. Thì cũng mưu sinh như bao người bán rong trên cầu vậy thôi, nhưng nếu được biết về mảnh đời ông đang mang lấy, ắt hẳn trong chúng ta không thể tránh những ngậm ngùi.

 

Photobucket

Photobucket 

 

Chẳng biết cuộc đời đã bước qua tuổi 80 ấy sẽ còn kéo dài bao lâu nữa. Người già, ai chẳng muốn về lại quê hương, về với vợ và nghe ngóng đứa con của mình. Nhưng cuộc sống cứ xô đẩy đôi khi làm người ta quên đi cả ước mơ. Ước mơ đó, vẫn luôn âm ỉ....

Photobucket  Photobucket

Photobucket

 

Rời Cụ Mười, chúng tôi tới với Hậu, cậu bé bị bệnh vẩy nến tại Thủ Đức. Thật không tin vào mắt mình khi vừa dừng chân trước sân, nhìn một cậu bé với thân hình quá đỏ. Căn bệnh của Hậu ngày càng trầm trọng hơn, ngồi chia sẻ với Mẹ Hậu, nhìn những giọt nước mắt mà bà đau xót cho con mình làm chúng tôi cũng không cầm lòng được.

 Photobucket

Photobucket 

Photobucket

 Photobucket

 Photobucket

 Photobucket

Photobucket 

Ngày mai, liệu Hậu sẽ thế nào? Đó cũng là câu hỏi mà chúng tôi ray rứt khi dắt xe rời con hẻm sâu trên một con đường nhỏ ở Thủ Đức.

 Ngày mai, cần lắm những tấm lòng đến với em, với cụ Mười,  với những người bất hạnh này!

Thứ Hai, 4 tháng 4, 2011

Tuổi thơ tôi - Thêm một tuổi

Cảm ơn chị MH về món quà SN mà chị đã dành 45 phút để làm tặng em. Cảm ơn Chú Caibang9 với món quà thật nhiều ý nghĩa. Thật xúc động, thật vui, thật muốn khóc và thật nhiều hạnh phúc  với tất cả những tình cảm mà Chú và các anh chị đã dành cho em nhân ngày SN của mình, 4 tháng 4.

Em, Mỹ Diên xin được phép copy bài viết của chị  MAI HƯƠNGChú Caibang9 về Blog của mình để làm hành trang, làm một góc kỷ niệm cần lưu giữ và mãi là một động lực để tiếp thêm nghị lực cho em, cho con trong chặn đường phía trước. Xin chân thành cảm ơn tất cả.

Bài viết từ Blog chị Mai Hương: MỪNG SINH NHẬT EM

Mừng em tôi nay thêm tuổi mới

Ung dung nhìn đời khá thảnh thơi

Ngày trôi qua xem ra chẳng vội

Gỡ bỏ ưu tư, thoáng với đời

 

Sẽ luôn là em, mắt rạng ngời

Iêu thương chất chứa tuổi ba mươi

Năm tháng qua đi em vẫn vậy

Hạnh phúc đong đầy, mãi chẳng vơi

 

Ngày hôm nay sẽ ngập tiếng cười

Hoa vàng khoe sắc khắp mọi nơi

Ai cũng chúc mừng cho em đó

Thả hồn đón nhận nhé, Người ơi

 

Em mãi là em, luôn mỉm cười

Mai này cuộc sống sẽ vui tươi

Mai này em sẽ luôn hạnh phúc

Yêu thương còn đó, chẳng xa rời

 

Dù đường đời còn dài vời vợi

Im lặng rồi ngày cũng thoáng vơi

Em cứ bước ung dung tự tại

Ngày mới lên em lại mỉm cười.

 

 

Hôm nay SN em, chị ngồi rặn mấy câu thơ cà na xí muội tặng em. Bài thơ con cóc này chị mới rặn trong vòng 45’, xem ra cũng siêu đó chứ....

  

Chúc em luôn là một cô gái dễ thương trong mắt chị và mọi người! Chúc em có thêm thật nhiều nghị lực để luôn giữ nụ cười trên môi!

 

 

Sinh nhật thật vui và hạnh phúc em nhé!

 

*****************************************

 

Và đây là món quà mà Chú Caibang9 đã làm tặng MD trong ngày SN của mình. Cho phép con được chia sẻ cùng cả nhà Chú nhé!

 

Bài được lấy từ Chú CáiBang: Tuoithotoi thêm một tuổi.

 

 Photobucket