“Ý nghĩa của cuộc đời là dám hành động” (K.Marx). Đúng vậy, chúng ta cần phải hành động để thực hiện ước mơ và các ý tưởng của mình.
Cái gì cũng đi từ lộ trình của nó, để làm việc lớn phải đi từ những việc nhỏ. Và VTNA chúng tôi đã bắt đầu từ những việc nhỏ ấy như chia sẻ chút hạnh phúc của mình tới các em mồ côi, các cụ già không nơi nương tựa rồi tới những cái vuốt ve sẻ chia, cái bắt tay cảm thông với những người kém may mắn, các bữa ăn nhỏ do các anh chị trong nhóm trổ tài cho các mái ấm.Và rồi, hôm nay đây, một việc làm nhỏ nữa mà VTNA đã thực hiện trong ngày nghỉ của mình là: Hướng dẫn các em khiếm thị làm quen với cuộc sống bếp núc hằng ngày. VTNA đã đến với các em tại cơ sở Huynh Đệ Như Nghĩa – Bình Tân , nơi đây đã nuôi dạy gần 30 em đến từ nhiều tỉnh thành và ở nhiều độ tuổi khác nhau.
“Từ khi mẹ sinh ra, em là người bất hạnh, chẳng thấy đâu mặt trời, cuộc đời là bóng tối”. Các em là những trẻ khiếm thị nhưng tâm hồn không “khiếm” tí nào. Ước mơ được hoà đồng, được trò chuyện, được sẻ chia luôn là mong mỏi của các em. Sơ Tuyền, người hướng dẫn các em học nơi đây nói rằng: Mỗi khi có một đoàn nào tới thăm, qua hôm sau các em cứ luôn miệng hỏi :” Bao giờ thì các anh chị ấy lại đến lần nữa vậy Sơ Tuyền”. Rồi bé Loan tâm sự: “Trưa nay em đang ngủ, nhưng bạn Giang nói là có các anh chị VTNA tới, có cả anh Phương dạy nấu ăn tới nữa nên em đã dậy và thấy mừng lắm, thấy vui lắm, em thích lắm”. Cái cảm giác “thèm người”, “khát người” ấy đã nói lên được ước muốn hoà nhập xã hội của các em như thế nào.
Đôi mắt là giác quan đáng quý nhất của con người. Nhớ có câu hát đã hát rằng: “ Mẹ cho em một đôi mắt sáng, nhìn ngắm thiên nhiên bình yên rất lâu, nhìn thấu con tim mình không giá buốt, nhìn suốt nhân gian đẹp bao giấc mộng…” Ấy thế mà, khi đến nơi đây, nhìn các em mò mẫm đi, nhìn những đôi mắt đục trương một màu trắng cố ngước lên tìm hình ảnh của người đối diện, nhìn những ngón tay đang lần mò học chữ Braille và hơn hết là những tình cảnh ngậm ngùi đáng thương của các em. Chúng tôi nhận thấy cuộc sống đã dành cho mình một ân huệ to lớn biết bao: Đôi mắt sáng.
Không mất niềm tin vào cuộc sống, không bi quan và phải biết yêu đời. Đó là những gì mà VTNA đã thấy được trong tâm hồn của các em tại Huynh Đệ Như Nghĩa. Dù mất đi ánh sáng, mất đi đôi mắt, mất đi tất cả những gì hiện hữu ngoài cuộc sống song trong tâm hồn của các em lúc nào cũng toả sáng tinh thần lạc quan, bởi các em hiểu rằng phải biết chấp nhận và vượt lên số phận. Ai bảo người tận khổ, người bất hạnh, người mù không được ước mơ. Các em ở Huynh Đệ Như Nghĩa đã mơ ước thật nhiều. Ước mơ được làm một người bình thường và hữu ích cho gia đình và xã hội. Trong hành trình khổ ải để đi đến ước mơ, các anh chị VTNA sẽ làm cánh chim thiên sứ chở những ước mơ của các em đi đến hiện thực.
Nhân đây VTNA xin cảm ơn tấm lòng của các anh chị TNV, các anh chị Blogger luôn quan tâm và ủng hộ các hoạt động của VTNA:
1) Cô Dung: Ủng hộ tạp chí, bàn chải, kem đánh răng, xà phòng tắm cho các em.
2) Chị Khánh: Ủng hộ dầu ăn, đường
3) Chị Thu Thu: Ủng hộ bánh kẹo
4) Chị Huyền Trân: 200.000 đồng
5) Chị Nga: 300.000 đ
6) Chị Hồng: 200.000 đ
7) Thảo ( Bạn Kha): 500.000 đ
8) Thầy Công: 200.000 đ
9) Blogger giấu tên: 1.000.000 đ
Một lần nữa VTNA xin chân thành cảm ơn tất cả các anh chị và các bạn đã nhiệt tình tham gia và ủng hộ để chuyến đi thành công tốt đẹp.
Xin cảm ơn các Blogger đã ủng hộ rất nhiều tạp chí cho các em trong chuyến đi này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét