Làm sao họ có thể đi nổi trong thế giới phẳng này nếu họ là những người mà VTNA và các anh chị TNV gặp gỡ, chia sẻ trong chuyến đi Tiền Giang hôm 20/09 vừa qua. Cuộc gặp gỡ đã gợi lên cho chúng ta một sự thao thức, xót xa.
Đó là những người khuyết tật của hai tỉnh Long An - Tiền Giang hằng ngày mưu sinh trên chiếc xe lăn, trên đôi nạn gỗ… là những em bé có tiếng nói không thành lời với xấp vé số trên tay…
Có dịp tiếp xúc với chị, tôi hỏi: “Chị ở Long An hay Tiền Giang, đi bằng gì tới đây . Và công việc của chị là gì?
- Tui ở Tiền Giang, sáng sớm 5 giờ là tui đã lật đật đi xe ôm để đến đây nhận quà. Tui mừng lắm vì lần này được gặp lại Cô. Hôm nay tui nhận chỉ 50 tờ vé số thôi, vì không biết nhận quà tới khi nào mới về được.
Chị nắm chặt tay tôi và nói trong nước mắt, những giọt nước mắt của chị như bóp nghẹn tim tôi:
- Thế giới này rộng quá mà sao không có chổ nào để dành cho những người khuyết tật như chúng tui, để chúng tui có dịp thể hiện khả năng của mình như bao người khác, để làm được những việc như Cô và mọi người làm.Tui thương Cô lắm, thấy Cô vào là tui mừng lắm đó. Cô cũng không được khoẻ như người khác và cũng là người khuyết tật, nhưng chắc Cô may mắn hơn tôi hay là chắc nhà Cô giàu lắm nên mới đi làm được những việc có ích như vầy. Mòn chân, mòn cẳng tui mới bán được 100 tờ vé số, nhưng có những nơi khi thấy tui tới họ còn xua đuổi , có nơi các em nhỏ lấy đá ném khi thấy tui tới… tủi than lắm Cô à.
Nghe sao mà chua xót đến thế, tôi nắm chặt tay chị và mặc cho những dòng nước mắt chảy ra. Lặng người quay đi nơi khác, tôi lại gặp em. Em không nói thành lời, những hành động, cái ôm của em đã thể hiện tất cả. Và càng tiếp xúc với những hoàn cảnh bất hạnh nơi đây, càng lắng nghe những ước mơ rất đổi bình dị của họ, tôi càng khâm phục và trân trọng họ biết bao.
Họ là những người không may bị khuyết tật- có những nỗi đau mà không gì bù đắp được. Có lẽ cũng có khá nhiều người chưa hiểu hết “khuyết tật ” là gì? Đó là những người không thể làm được những việc đơn giản nhất mà người bình thường coi là tự nhiên nhất, giống như những mảnh đời nơi đây, họ không thể bước lên bậc thềm khi không ai dắt, họ là những người nói năng không được bình thường thậm chí còn bị khiếm thị, khiếm thính…. mỗi người một cảnh ngộ nhưng có chung nỗi đau của người khuyết tật….
Nếu có một ước mơ, tôi sẽ ước mong sao trên thế giới này sẽ không còn nước mắt, không còn khổ đau và bất hạnh.
Và chúng ta, những người may mắn hơn họ gấp ngàn lần hãy làm một chút gì đó để những mảnh đời khó khăn, kém may mắn vững tin vào cuộc sống, để họ vượt qua được những khó khăn mà họ gặp phải các bạn nhé!
Dưới đây là một số hình ảnh của chuyến đi vừa qua của VTNA, các quý mạnh thường quân và các TNV
Anh Chinh _ Chuẩn bị cho một hành trình
Chuyến xe làm nên ý nghĩa
Các TNV đang tập trung cho việc phân quà
Sắp xếp để chuẩn bị phát quà
Những món quà chất chứa các tấm lòng vàng
Hãy đến với chúng tôi
Đại diện VTNA, MTQ của chương trình và Sư Cô Bảo Tâm
Những gương mặt thân quen trong chuyến đi