Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2008

Hãy ngẩng cao đầu....

Mấy hôm nay công việc quá tải, lại phải thi cử nữa, ban ngày tập trung cho công việc, tối về vùi đầu với sách vở. Cách đây 2 hôm, trong lúc đang thi, em gọi nhưng nó không nhấc máy. Nhủ với lòng tối về sẽ gọi lại cho em, nhưng rồi nó lại quên , tại sao lúc này tâm trí nó để đâu thế nhỉ. Đang thiu ngủ, em nhắn tin:”Chị ơi, chị khoẻ không, sao không nghe điện của em. Bé Huy mấy hôm nay lên cơn sốt lại rồi chị à, em buồn quá”. Đọc tin nhắn của em nó thấy mình có lỗi nhiều quá. Nghĩ đến em, một người Mẹ còn quá trẻ nhưng phải chịu nỗi đau vì căn bịnh quái ác mà đứa con trai mình đang phải gánh chịu. Nó vội gọi điện lại cho em, em nhắc máy nhưng nó chỉ nghe tiếng khóc của Huy, nó chưa kịp hỏi gì thì em cũng đã khóc, chẳng lẽ nó chỉ biết cầm máy để nghe tiếng khóc thôi hay sao. Nó kêu em đưa nó nói chuyện với Huy, cậu bé chưa tròn một năm tuổi, nghe tiếng nó kêu, Huy nín khóc, nín rồi lại khóc to hơn. Nó biết em đau lắm, đau nhiều lắm phải không Huy. Nó chỉ biết động viên em lo cho Huy, còn nước còn tát mà, phải không em. Nó biết làm gì bây giờ, từ ngày nó tham gia hoạt động bên BVUB tới nay nó đã bao lần rơi nước mắt, mà trước đây nó đâu như vậy. Nó biết được Huy, Khang và nhiều bé khác nữa. Hình ảnh các em lúc nào cũng xoay quanh bên nó. Nó không còn thời gian để đến với các em thường xuyên nhưng thỉnh thoảng nó sẽ tới. Tuy không gặp Huy và Khang kể từ ngày mà các em xuất viện về nhà. Nó vẫn thường liên lạc với Khang, biết em vẫn khoẻ nó rất mừng. Còn Huy, có lẽ em còn quá nhỏ và mong rằng một phép màu sẽ đến với em, đến với bao bệnh nhi khác và đến với cả những ai đang phải mang trong người căn bịnh quái ác này.

Khi nó ngồi viết ra những dòng này, tim nó đang thắt lại. Mấy hôm nay nó cũng rất buồn, gia đình nó lại phải đón nhận một sự thật, một sự thật mà không ai có thể tin được. Vì cuộc sống mưu sinh, vì tương lai của 2 đứa con mình, đã 16 năm nay Cậu cách xa gia đình nửa vòng trái đất. Dự tính 2 đứa em học xong tiến sĩ Cậu trở về VN để đoàn tụ gia đình. Thế nhưng, mới hôm qua đây, bên đó gọi về báo một tin, một tin như sét đánh vào mọi người. Căn bịnh quái ác ấy lại tồn tại trong cơ thể của Cậu, lâu nay Cậu cứ mãi lo toan cho cuộc sống mà không bận tâm tới sức khoẻ của mình, hôm nay không còn chống cự nỗi với cơn đau, cậu đã ngất đi và đã được đưa tới BV, kết quả xét nghiệm là một nỗi đau đối với Cậu , với gia đình và với nó. Mỗi khi các Cậu, Mợ, Má và các anh chị em nó ở đây gọi điện qua, chỉ biết cầm máy và lặng người. Má không dám gặp Cậu, Má sợ Cậu khóc rồi Má cũng sẽ khóc. Cậu nó ơi! Hãy cố lên, cố chống cự với nỗi đau này. Các em nó đã lớn rồi, và các em sẽ rất ngoan để biết mình phải làm gì. Cậu đừng mãi lo cho các em nữa. Hãy yên tâm dưỡng bịnh Cậu nhé. Cậu sẽ sớm về VN một lần để đoàn tụ gia đình, để còn cùng nó làm những gì mà 2 Cậu cháu từng hứa hẹn, Cậu nhé!

“Cậu ơi, hãy nắm chặt tay con khi không còn chịu được, hãy nhìn con và cười thật nhiều khi nước mắt sắp rơi . Con và gia đình luôn bên Cậu. Cậu con ơi, cố lên nhé”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét