Bài viết từ: VTNA
Cuộc đời mỗi con người luôn là sự tiếp nối của những niềm vui, nỗi buồn và niềm hy vọng. Trong số chúng ta, có người tìm niềm vui cho mình trong những ngày nghĩ cuối tuần ở các quán cafe, có người sẽ về bên gia đình để được sà vào lòng ngực Mẹ sau một tuần vất vả với công việc và cũng có những người lại tìm đến niềm vui bằng sự sẻ chia niềm hạnh phúc, may mắn của mình cho những mảnh đời bất hạnh. VTNA chúng tôi cũng là một trong số những con người ấy.
Bất kể là ai, sâu thẳm trong tâm hồn mỗi chúng ta đều tồn tại một khát vọng mãnh liệt, đó là khát vọng sống, khát vọng luôn được là chính mình. Thế nhưng, nếu ai đã một lần đến với các trại mồ côi, đến với các em bé tật nguyền thì chắc chắn rằng những nơi đây bạn có thể cảm nhận được hạnh phúc cuộc sống từ những điều thật bình dị. Chính cái hạnh phúc ấy đã khiến cho bao trái tim trăn trở.
Mỗi chúng ta đều mềm yếu, con trẻ lại càng hơn thế nữa. Do vậy, chỉ một hành động khích lệ dù chỉ là nhỏ của chúng ta cũng có thể tạo được những ảnh hưởng lớn đến cuộc đời của những trẻ mồ côi, các em bé tật nguyền. Chính cái suy nghĩ ấy mà VTNA chúng tôi đã không ngại khó khăn, mệt mỏi sau một tuần dài làm việc. Đúng 8giờ CN ngày 06/04 chúng tôi đã vượt qua những con đường bụi bặm dưới cái nắng chói chang của thành phố để đến với các em tại cơ sở khuyết tật Thiên Phước - Củ Chi. Tất cả chỉ muốn được động viên, vui chơi và chia sẻ phần nào sự mất mác mà các em phải gánh chịu.
Các anh chị tới với các em bằng những cái ôm, những lời động viên, chia sẻ, nhưng đôi khi cũng chỉ là một ánh nhìn với đôi mắt ngấn lệ.
Ngồi giữa đống đồ chơi đầy màu sắc, giữa những bộn bề của đám trẻ con, những nụ cười thật tươi của các em chào chúng tôi. Hình ảnh đầy xúc động đó khiến lòng chúng tôi dâng lên một tình yêu thương và niềm hy vọng – như một nguồn sáng dịu kỳ lan toả khắp tâm hồn chúng tôi.
Nằm một chổ, không tự múc ăn được, các em phải cần sự giúp đỡ của các cô bảo mẫu nơi đây. Và hôm nay VTNA chúng tôi được một lần được làm bảo mẫu bất đắc dĩ. Dường như các em cũng nhận ra sự đến thăm của chúng tôi, vậy là hôm nay, em không lẻ loi, em đã có thêm một bàn tay tới vuốt ve, em đã có thêm tiếng cười từ những người xa lạ.
Các em đã có người lắng nghe tiếng nói không thành lời, có người vui đùa cùng em. Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh các em trong suy nghĩ của chúng tôi đáng thương biết nhường nào, nó đáng trân trọng và yêu quý biết bao nhiêu. Cái nhìn không nói hết, nụ cười ấp ủ bao hy vọng, cái trở mình không lên được của các em sao mà đáng thương quá vậy.
Phải chăng với nụ cười ấy, cái nhìn ấy là phần thưởng quý giá nhất mà các em đã dành cho VTNA chúng tôi trong ngày chủ nhật này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét