Thứ Năm, 10 tháng 4, 2008

Tản mạn tháng tư....for April 10, 2008

Tháng tư về rồi đấy, nhưng ngoài kia trên mỗi ngọn cây tán lá hình như còn vấn lắm một chút nắng hanh heo hiếm hoi của tháng ba, còn vấn lắm lòng người những bông hoa sưa li ti. Tháng ba người ta chờ đợi những bông hoa sưa không mùi, không vị. Tháng tư người ta chờ đợi điều gì nhỉ? Có ai chờ hoa loa kèn trắng không? Có ai chờ ai mong dù một chút thôi hương của buổi đầu mùa Hạ…?
Hình ảnh: Tác giả bài viết (st)

Tháng tư nhé, suy ngẫm một chút cho mình, cho người, cho tháng năm mùa trôi đi. Xin bước chân người đi qua đời cứ nhẹ nhàng và tĩnh lặng như thế, đừng làm vỡ nát bông hoa cuối cùng, đừng làm xao lòng mong đợi. Cũng đừng đi qua con đường quen ấy, bởi ký ức thì mãi là ký ức chẳng thể nào quên đi được, có chăng nó chỉ ngủ yên…vết thương nào rồi cũng phải khép miệng, phải không?

Mình chẳng đi qua nổi mùa đông để tháng tư cùng nhau trên con đường năm nao nhạt nhòa dấu chân đôi lứa. Vì chẳng cùng nhau đi qua được mùa đông nên tim cứ mãi âm thầm xa xót, cứ mãi rên xiết, nên chẳng thể nào giữ được mãi ấm áp vòng tay siết chặt… nên cứ để tháng ba nhanh chóng đi qua, mang theo những bông hoa lẹ làng thời gian cuốn vào mình những tiếc nuối của bao lòng người.

Người ta chờ đợi một loài hoa của vội vàng, một loài hoa cuối mùa không mùi không vị hay chờ đợi quá khứ, chờ đợi ký ức quay về tha thiết? Cho phép vấn vương với những lý do để sống về những ngày xưa, để sống về một thời ký ức khi ký ức trở thành một phần cuộc sống, có được không? Hay đơn thuần rằng những gì nhanh chóng tàn phai luôn làm người ta tiếc nuối và nâng niu.

Nhưng tháng tư rồi, tháng tư đã bắt đầu phủ lên đất trời, thấm vào lòng người cái màu trắng thuần khiết, có lẽ để nhắc nhớ rằng ký ức đã qua không về lại được, nó đã trở thành cái có tên gọi: ký ức-quá khứ.

… Bỗng nhớ lắm những sáng, những chiều cùng nhau đi dọc con phố, đâu cũng tràn ngập hoa loa kèn, nhiều người nhầm tưởng nó với hoa bách hợp, ta cũng chẳng biết nữa, con người đôi khi vẫn muốn nhầm lẫn, mặc kệ cho cái sự nhầm lẫn ấy diễn ra. Để làm gì chứ? Để ru mình, ru tình.. và ru người để vết thương khép miệng đi, để ký ức ngủ yên đi đừng làm cho người ta có cớ đến với nhau nữa…

Hình ảnh: Tác giả bài viết (st)

Thôi thì cứ thế nhé, cứ để ta với cái cớ của riêng ta như thế, đừng ai đánh thức mộng mị tha phương ấy, đừng ai cho ta biết lý do, cứ mặc ta với cái cớ “Yêu thương”. Ừ thì thôi, vì yêu thương nên ra đi nhé, vì ai đó đã bảo ra đi là để quay trở về cơ mà. Tháng ba mang cánh hoa đi xa để tháng tư mang loa kèn trở lại vỗ về nhé, cứ nhẹ nhàng như thế thôi… nhé tháng tư!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét