Thứ Bảy, 10 tháng 1, 2009

Bổng dưng nhớ....

Sài Gòn sáng nay sao lạnh thế? Chỉ tiêu hôm nay nó không có cái khoản phải dậy sớm nhưng cuối cùng cũng tự nhiên dậy sớm. Thiệt tình, sao luôn dậy sớm vào những lúc chẳng cần. Thôi vậy, dậy để ngắm chút heo mây của thành phố "không có mùa đông". Nó vừa chui ra khỏi chăn muốn vào nằm lại, cái lạnh SG chưa bằng góc nhỏ của mùa Đông quê nó, nhưng cũng đủ để nó mặc thêm chiếc áo len mỏng, cái lạnh đủ để nó bước chân ra đường mang theo một cảm giác là lạ khó nói như là ngập ngừng nỗi nhớ quê và có chút gì đó cay cay nơi sống mũi.

Lạnh, những ký ức lại quay về, lòng nôn nao một cảm giác rất lạ. Cũng đã gần 10 năm rồi, nó chưa được ngấm cái cảm giác lạnh đến tê người như mùa đông năm ấy, nơi những con đường xưa vẫn chất đầy kỷ niệm.

Cuối năm, giữa những bộn bề công việc, giữa cảnh nhộn nhịp của người dân nơi đất khách, giữa tiếng ồn ào náo nhiệt của tàu xe, có lẽ những ai xa quê như nó cũng chạnh lòng rồi nhớ thương về quê nhà da diết.

Sáng nay, tự dưng nhớ cái không khí Tết ở quê chi lạ, nhớ mùi khói bếp ngày xưa Mẹ nhóm,nhớ mùi lá chuối nồi bánh chưng, nhớ cái cảnh mấy chị em quây quần in bánh trong cái không khí cũng lành lạnh như thế này.

Sài Gòn sáng nay lạnh, mặc vội chiếc áo khoát để đến cty. Đi giữa lòng thành phố "chẳng có mùa đông" làm nó bừng nhớ lại kỉ niệm một thời, trỗi dậy những nỗi niềm xao xuyến, day dứt. Mấy hôm nay công việc nhiều, cái lạnh lại càng làm nó nhớ quê khôn tả.... Hình như nó khóc, đưa tay lau vội mi mắt, giọt nước mắt lành lạnh không đủ để làm nó vơi bớt nỗi niềm....chợt nó nghe một chút mùa trôi xa.... thấy tuổi mình chựng lại ở khoảnh khắc không lời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét