Thứ Hai, 27 tháng 4, 2009

Hành trình một chiều mưa!

Trời đang nắng bỗng đổ mưa. Dù trời nắng hay trời mưa VTNA chúng tôi vẫn lên đường theo kế hoạch.

Chiều CN, 26/4 với lời hứa sẽ quay lại nơi mà chúng tôi vô tình được biết đến. Nơi mà ở đó có nhiều rất nhiều những tệ nạn, những căn bệnh ung thư quái ác, nơi mà giấc mơ thoát ra khỏi cái nghèo còn quá mong manh.

Được sự hướng dẫn của chị Thu Hương, tác giả của tác phẩm "Hành Trình Xương Thuỷ Tinh", VTNA chúng tôi có dịp tiếp xúc với các gia đình, các hoàn cảnh đáng thương thuộc Xã Đông Thạnh - huyện Hóc Môn vào một chiều mưa tầm tả.

Căn nhà đầu tiên chúng tôi bước vào, bốn bức tường đều gần như mục nát. Đấy là nhà anh Được, 39 tuổi, một vợ, một con gái 3 tuổi. Anh làm nghề đốn mía thuê. Mỗi ngày với thu nhập thật khiêm tốn 45.000đ, nhưng anh phải gánh vác mọi lo toan trong nhà. Vợ bị bịnh tim cộng thêm khối u sau lưng làm cho sức khoẻ chị mỗi ngày một kém đi. Cuộc sống gia đình đè nặng lên tấm thân gầy của anh. Được bố mẹ cho miếng đất nhưng không biết làm sao để đủ tiền cất tạm một căn nhà. Vợ chồng anh phải ở nhờ nhà một người thân trong gia đình. Căn nhà đã mục nát, trời gió anh chị phải dắt con ra ngoài ngồi vì sợ sụp đổ.

Ngoài phần quà và hiện kim mà VTNA gởi tới cho gia đình anh Được. Chú Gió Đông đã nhờ VTNA gởi tặng tới gia đình một ít hiện kim để làm quà.

Len qua con hẽm nhỏ, VTNA đến với một gia đình bị HIV. Anh có cái tên thật ấn tượng Ki Tô Phúc Hậu. Thời trai trẻ anh đã sa vào con đường nghiện ngập, không biết mình mang trong người căn bịnh chết người, anh đã vô tình để vợ và con mang bịnh theo anh. Cháu bé mới 19 tháng tuổi nhưng đã mang trong mình một án tử hình chậm. Còn nỗi đau nào đau hơn thế nữa. Nhưng dù thế nào thì gia đình anh vẫn mong được hoà mình vào với cuộc sống cộng đồng, luôn mong nhận được ánh mắt cảm thông từ những người xung quanh. Anh đã nhận ra và bắt đầu sống hết mình vào khoảng thời gian còn lại. Thế giới Blog đã giúp anh có một việc làm cho riêng mình và vợ anh cũng thế.

Uống mình theo những con đường ngoằn ngoèo và vượt qua một khoảng không bao la của đồng cỏ - chúng tôi vào "Ngã ba sung sướng" để đến với khu dân cư bãi rác. Ừm, thì sung sướng thật. Bởi xung quanh là cỏ cây, rác rớm chứ có gì khác đâu. Xa xa là Cô Chú Mai Văn Du đang lụi hụi cắt cỏ ngoài vườn. Thấy chúng tôi, cô chú mừng và bất ngờ vì nhà mình hôm nay có khách. Tiếng cười giòn tan của Cô Chú và chúng tôi được vang lên từ căn nhà chậc chội bên bãi rác ấy. Hằng ngày Cô Chú vất vả với những bó cỏ chỉ với 1000đ/bó để mong muốn kiếm đủ tiền lo cho cậu con trai ăn đang học lớp 5 tiếp tục đến trường. Nhà nghèo nhưng em học rất giỏi và hiện đang được nhận học bổng của chương trình chắp cánh ước mơ.

Đường vào nhà Chú Du.
Những đồ người ta vức - Cô Chú mang về dùng

Rời khu bãi rác, VTNA chúng tôi đến với "xóm nghĩa địa". Khuất sâu bên trong là căn nhà mướn của chị Lệ. Hoàn cảnh gia đình thật trớ trêu. Chồng mất sớm, chị có 4 người con. Một người con của chị đã ra đi vì căn bệnh ung thư quái ác. Một người con đã sa vào con đường tội lỗi và đã ở tù 3 năm nay. Nhà nghèo, không có tiền để đến thăm con hằng tháng. Khi hỏi về những người con, nước mắt chị rơi 2 bên gò má. 2 người con còn lại không được sự chỉ dạy của Bố, Mẹ thì hằng ngày vất vả tìm kế sinh nhai nên họ đã không biết lo cho cuộc sống gia đình, ham chơi, quậy phá. Một mình chị phải đi làm mướn với đồng lương ít ỏi 900.000đ/ tháng để đủ trả tiền nhà 500.000đ/tháng ở nơi nghĩa địa này.

Về với "xóm lao động tự phát", VTNA chúng tôi xúc động khi nghe câu chuyện của một học sinh nghèo chở bạn khuyết tật tới trường. Bé Đàm Thị Trà My - hiện đang học lớp 8 tại trường Đông Thạnh. Trong lúc qua nhà để đón bạn đi học, em bị tai nạn rất nặng. Bạn bè, thầy cô và một số anh chị em trên thế giới Blog đã cứu sống em bằng những đóng góp nhỏ bé của mình. Hôm chúng tôi đến em đã được xuất viện về nhà. Em bị cắt hết lá lách và 1/3 lá phổi của mình. Bố mẹ từ Bắc vào nhập cư, chưa có khẩu nên em phải muợn tên người khác để đến trường. Nhà nghèo, dành dụm bao nhiêu năm mua được căn nhà nhỏ trong cái xóm ve chai, băng đĩa. Em không học giỏi như những người khác như bù lại ở em tính chuyên cần và dễ mến. Em được thầy cô và bạn bè hết mực thương yêu.

Rời nhà Trà My, chúng tôi chia tay với Đông Thạnh về lại với sự náo nhiệt của thành phố. Trong mỗi chúng tôi ai ai cũng mong muốn làm một điều gì đó có ích hơn nữa cho những mảnh đời mà chúng tôi vô tình được biết đến. Mong và thầm mong ơn trên sẽ phù hộ cho họ có được cuộc sống ấm no, không bệnh tật. Mong họ có đủ sức khoẻ, niềm tin và cố gắng nhiều hơn nữa để vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.

Nhân đây VTNA chúng tôi xin chân thành cảm ơn tất cả Cô Chú, anh chị, các bạn đã luôn dõi theo và chung tay để VTNA thực hiện tốt công việc của mình. Một lần nữa xin tri ân tấm lòng của tất cả mọi người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét