Những trẻ "tự lập" ở độ tuổi rất sớm - thậm chí là ngay sau lúc lọt lòng mẹ.... Chúng "tự lập" sớm đến nỗi mặt mũi cha mẹ chúng như thế nào chúng cũng không biết. Chúng "tự lập" sớm đến nỗi ngay cả những tình thương tối thiểu nhất cần có cho một đời người cũng không có nốt. Chúng "tự lập" sớm đến nỗi chúng phải tự ra những "quyết định ngắn hạn" cho tương lai mù mịt của chúng. Mà đôi khi những "quyết định" ấy do những "người lớn đường phố" bắt buộc chúng phải chọn... Nhưng chúng lại may mắn hơn những đứa trẻ "vào đời sớm" khác là được sống trong một nơi ấm áp tình người.
Chúng sống trong sự che chở, trong những vòng tay ấm áp, trong những tình thương từ những người xa lạ - từ những người không phải họ hàng ruột thịt máu mủ gì với chúng!!! Ở đó, chúng được chăm sóc, được lo lắng mỗi khi chúng đau ốm. Chúng quây quần bên mâm cơm gia đình. Chúng được cắp sách đến trường cùng bạn bè trang lứa. Ở nơi đó, chúng được trở thành những công dân Việt Nam thực sự - chúng có giấy khai sinh, hộ khẩu, giấy chứng minh nhân dân. Ở nơi đó, chúng có thể cảm nhận được kỷ niệm của tuổi thơ, niềm vui nỗi buồn cơ bản cuộc đời. Chúng vui mỗi khi nơi đó có thêm thành viên mới. Chúng vui mỗi khi sinh nhật đến (ngày thành lập mái ấm); mỗi khi có dịp lễ; vui khi chúng được đi chơi xa... Buồn khi ở đó có người ra đi mãi mãi - "bắt đầu cuộc sống mới" ở kiếp sau; buồn khi có người thất bại trong cuộc sống; mỗi khi tủi thân tự hỏi: Cha mẹ giờ ở đâu? Vì sao lại bỏ rơi chúng?... Nơi đó chúng gọi là gia đình - đại gia đình. Một gia đình thực sự có sự ngọt ngào trong sự quan tâm của tình mẹ; có sự nghiêm khắc trong sự lo lắng của tình cha; có sự gắn bó, đùm bọc, đoàn kết của tình anh chị em. Chúng có gia đình và đang sống trong tình yêu….
Tình yêu ấy được xuất phát từ những trái tim nhân hậu của tập thể quý sư cô trong chùa – đặc biệt là Ni trưởng và Ni phó; của các mạnh thường quân; của quý ân nhân gần xa; của những người đã gắn bó lâu dài với mái ấm… Họ thể hiện tình yêu của họ với chúng thông qua những lời nói, hành động, cử chỉ, thái độ ở những mức độ khác nhau. Có người thể hiện tình thương bằng sự giúp đỡ vật chất. Có người bộc lộ tình cảm của họ bằng những cái ôm, nụ hôn; bằng những lời nói dễ thương vì không nỡ làm tổn thương chúng, để chúng không có cảm giác tủi thân.Có người sẻ chia lòng mình với chúng qua những bài học tâm linh khi mùa Vu Lan về: “Bằng tinh cha huyết mẹ cộng thêm nghiệp lực mà ta được sinh ra. Cha mẹ có trong ta, ta có trong cha mẹ. Bởi nên không cần tìm hình cha, dáng mẹ đâu xa mà ngay chính bản thân ta vậy. Đừng để dấu chấm hỏi ấy vây quanh trọn một kiếp người, làm ta vô minh trước những chuyện khác. Đừng bao giờ ghét bỏ bản thân mình hoặc là căm giận cha mẹ hay hận thù bất kỳ ai. Luôn nghĩ đến ơn mang nặng đẻ đau của mẹ cha. Luôn đến với mọi người bằng niềm tin, tình thương ta sẽ nhận lại được những gì ta đã cho đi. Sống tốt, suy nghĩ lành mạnh chính là báo ân cha mẹ, là đáp đền công ơn những người đã cưu mang, giúp đỡ ta…”. Có người giúp chúng trưởng thành thông qua sự nghiêm khắc trong lời nói, sự lạnh lùng trong hành động và một chút giận hờn trong tình thương. Nghiêm khắc trong lời nói để chúng biết rằng suy nghĩ kỹ trước khi nói; lạnh lùng trong hành động để chúng hiểu được chúng phải sống thật với bản thân bằng ý chí, sự kiên nhẫn và tất cả năng lực sẵn có ở bên trong con người chúng; và chút giận hờn trong tình thương để chúng biết rằng “thương cho roi cho vọt” rằng chúng chưa hề bị bỏ mặc, để chúng thấy rõ giá trị của tình thương và lòng tin mà chúng cần phải nắm giữ thật chặt….
Trải dài theo ngần ấy năm của thời gian, tôi quan sát, gần gũi và hòa mình vào cuộc đời của chúng.Tôi biết cách ngắm nhìn, mỉm cười và lắng nghe hương vị cuộc đời. Tôi biết quý trọng những gì tôi đang có và trân quý những người xung quanh tôi và ngay cả bản thân tôi. Tôi biết yêu hơn ánh nắng ban mai, tiếng chim hót, những giọt sương đọng trên lá, nhịp thở của con tim… và những điều nhỏ nhoi khác. Tôi thấy được sự vô thường của Được – Mất – Thành – Bại, sự sum họp và chia ly. Tôi bắt đầu hiểu không nên níu giữ quá khứ; rằng hiện tại là nhân, tương lai là quả. Vậy nên hãy sống trọn vẹn và trải lòng mình với mọi người mọi vật xung quanh trong phút giây hiện tại. Để ngày mai ta có gặt được quả ngọt hạnh phúc. Quả ngọt hạnh phúc ấy chính là tình yêu và sự mầu nhiệm của cuộc sống.
Selena Nguyen
Nhân - quả chạy vòng khép kín
Trả lờiXóaMong cho có nhiều trái tim mở rộng ,mong có nhiều vòng tay vươn xa....
Trả lờiXóaCảm ơn Mỹ Diên đã chia sẻ. Selena cũng như Mỹ Diên và VTNA là những sứ gỉa tình thương, những nguồn trợ lực siêu phàm với những ni sư , ni cô , tu sĩ mọi niềm tin đã và đang cưu mang các em.
Trả lờiXóaCảm niệm công đức vô lường của các bạn.
Hiện tại là nhân, tương lai là quả
Trả lờiXóahay
Trả lờiXóaCảm ơn entry này của chị! :)
Trả lờiXóaBài viết rất nhiều tình cảm.
Trả lờiXóaEntry này rất hay đó nhỏ à
Trả lờiXóaNhân Quả thế nào?????????Từ bi là cứu cánh.
Trả lờiXóahi hi hem hiu gi hết nhưng mà hay quá...
Trả lờiXóa"Tôi bắt đầu hiểu không nên níu giữ quá khứ; rằng hiện tại là nhân, tương lai là quả. Vậy nên hãy sống trọn vẹn và trải lòng mình với mọi người mọi vật xung quanh trong phút giây hiện tại. Để ngày mai ta có gặt được quả ngọt hạnh phúc. Quả ngọt hạnh phúc ấy chính là tình yêu và sự mầu nhiệm của cuộc sống."wá tuyệt vời đúng không bé kưng.
Trả lờiXóa