Thứ Hai, 24 tháng 12, 2007

Viết cho các em tôi...! December 24, 2007

.
.

HÃY NGẪNG CAO ĐẦU.....!

Cái duyên của nó đến với gia đình Minh Tâm lúc nào nó cũng không hề biết, nó chỉ biết rằng một ngày trước đó nó muốn gởi chút quà mọn để ủng hộ miền trung thân yêu của nó thôi và chính cái lần đầu tiên ấy đã có một sơi dây vô hình nào đó kết chặt nó lại mất rồi. Các anh chị nơi đây có một tấm lòng mà theo nó không gì có thể so sánh được. Sự hy sinh, sự sẻ chia của TTMT làm nó thật cảm phục.

Chuyến tiền trạm Đà Lạt với nó rất ý nghĩa, bình thường có bao giờ nó ngồi được xe lâu như vậy, có bao giờ nó đi bộ được nhiều như vậy đâu, có bao giờ ... Nhưng chuyến đi làm cho nó thấy vui và hạnh phúc. Vui vì thấy mọi người xung quanh vui, hạnh phúc vì thấy các em được hạnh phúc. Nét hồn nhiên vô tư của các em ở chùa Thuyền Viện, sự vui mừng hớn hở của các bé ở Hoa Phong Lan, tính nghị lực và chịu khó của bé Thịnh làm nó không muốn rời ĐL. Tiếng hát trong trẻo của các em khiếm thị như níu kéo nó lại:"Có một mặt trời là trái tim em, mỗi khi em hát xoá đi màn đêm. Có một mặt trời không bao giờ tắt, chẳng còn đôi mắt em nhìn bằng tim.....Có một mặt trời không bao giờ tắt, chẳng còn đôi mắt em còn trái tim...

Mời anh, mời chị mời em, cùng đến đây ta cùng nắm tay. Đến nơi đây không còn giận hờn, đến nơi đây không có tủi hờn. Ở nơi đây chỉ có tấm lòng, ở nơi đây chỉ có tình người. Hãy nhìn vào đôi mắt nhau, ta sẽ thấy tình yêu đồng loại. Hãy nhìn vào đôi mắt nhau ta sẽ thấy tình yêu ngọt ngào..."

Thịnh à! Sợi dây, nhịp cầu nối của TTMT đã đưa em đến với chị, đến một cách bất ngờ phải không Thịnh, chị chưa thể làm được gì cho em nhưng các anh chị TTMT sẽ cố gắng để em được đến trường, để em được vui chơi như các bạn. Em phải ăn nhiều vào để có đủ sức khoẻ em nhé. Một ngày không xa chị và các anh chị sẽ ghé thăm em. Cố gắng vượt qua tất cả, thời gian qua em đã rất cố gắng, hãy tiếp tục như thế em nhé. Sau cơn mưa trời lại sáng, một ngày nào đó phép màu sẽ mang đến cho em những điều em mong muốn, những cơn đau sẽ không còn hành hạ em mỗi khi trở trời. Em của chị ơi, cố lên nhé, nơi đây có rất nhiều ánh mắt dõi theo em đấy, em trai à.

7giờ 30 sáng CN đoàn TTMT rời ĐL để đến với đồng bào nghèo ở Đa Oai, trời nắng nóng, đường vào làng nhỏ và rất khó đi, nhưng với tinh thần : Tất cả vì con em chúng ta, tất cả vì đồng bào ,vì niềm vui và hạnh phúc của dân làng nên Bác Tài Xế đã cố gắng hết mình ( Hoan hô chú Tài nhé). Các anh chị làm việc, tính toán xong thì trời cũng đã xế chiều, đoàn lên xe về lại TP, tới nhà khoảng 22g 30. Nghỉ ngơi được 5phút nó lại cùng nhóm của Ông già Noel đi dọc các con đường của Phố Sài Gòn vào đêm, đi tìm các bác xích lô, các cụ già, các em bé không nơi nương tựa phải lấy trời làm chăn. Nhóm bạn của nó rất nhiệt tình, tặng quà xong cũng đã gần 2gio khuya rồi,tất cả ngồi ăn những chén đậu hủ về đêm cho ấm bụng. Thế là phần ai người nấy đi, nó về nhà và ngủ một giấc dài, ngủ ngon như chưa từng được ngủ vậy. Những ngày cuối tuần đối với nó thật ý nghĩa, tuy mệt nhưng vui.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét