Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2007

Cố gắng lên em...! December 29, 2007

Sau một tuần bận công việc nó không ghé thăm các em, hôm nay tự nhiên nó thấy nhớ, nhớ những gương mặt ngây thơ, hồn nhiên mà nó biết. Nó không thể nào ngồi làm việc được nữa,nó phải đi. Chậc, hôm nay nó không đi xe, bé Phượng đợi nó lâu quá đi trước mất rồi, làm sao đây? nó liền đón xe ôm tới với các em. Vừa bước lên cầu thang, một phụ huynh hỏi: " Đi Đà Lạt về khi nào", nó giật mình, tại sao chị ấy lại biết nhỉ, thì ra một tuần không lên nên Bé Phượng đã nói lý do nó không lên được. Một tuần không đến với các em nhưng ở đó có nhiều sự thay đổi, Bé Thoảng mệt hơn, tóc bé cũng không còn, bé Khang về nhà chơi thì bị sốt nên phải lên lại, có bé thì gia đình khó khăn nên bố mẹ không thể tiếp tục đã cho bé về quê. Có bao nhiêu sự thay đổi sau một tuần ngắn ngủi ấy. Thấy bé Khang ốm hơn, bé Thoảng mệt hơn mà lòng nó buồn chi lạ, ôm bé Khang vào lòng nhưng nước mắt cứ chựt tuông ra, em vô tư quá, hồn nhiên quá? Tại sao lại có căn bệnh này, tại sao lại cướp đi một tuổi thơ mà đúng ra các em phải được vui chơi, phải đựơc đến trường? Bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu nó, nó biết rằng nó không thể làm gì khác hơn ngoài việc vui chơi với các em. Giá như nó có thể chia sẻ được phần nào nỗi đau này, các em còn bé lắm, khi cơn đau đến, khi các em phải truyền thuốc, những lúc như vậy các em chỉ biết khóc, những giọt nước mắt như mũi dao cắt ngang tim nó. Nó thầm cầu nguyện, nguyện một phép màu sẽ đến với các em, sẽ đến với những ai đang mang căn bệnh quái ác này.

Nỗi buồn, sự lo lắng đang xuất hiện trong nó thì một tiếng kêu làm nó giật mình "Em là Sunflower nè", bất ngờ, nhe răng cười với em. Thì ra sau một tuần phát động chương trình xin lịch củ, hôm nay em lại mang lịch tới cho nó. Rồi nhiều Blogger nữa cũng nhiệt tình cùng với nó. Các em đã làm cho nó thật xúc động, Blogger Meo Mun đã tìm mọi cách để quyên góp phụ nó. Cảm ơn các em, cảm ơn những tấm lòng luôn hướng về người khác, luôn hướng về những người bất hạnh.

Sau một tuần bao nhiêu chuyện cứ đến với nó, các em mệt hơn, công việc nhiều hơn, thằng em trai của nó hư quá làm Má nó phải buồn. Má ơi! đừng buồn nữa, hãy sống vui để nó được vui Má nhé. Cuộc sống có nhiều thứ phải suy nghĩ thật, nó phải làm sao đây. Bàn tay nó quá nhỏ, giá như nó có một phép màu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét