Lần thứ hai trở lại nơi này, cũng ngôi nhà ấy, cũng con người ấy nhưng sao hôm nay ấm áp đến lạ. Nụ cười, sự mến khách và niềm tin yêu của anh chị em nơi đây đã thôi thúc chúng tôi hơn. Tiếng cười của các em làm chúng tôi thật hạnh phúc, một hạnh phúc giản đơn giữa đời thường nhưng sao ấm lòng đến thế.
Nói gì với các em đây, khuyên các anh chị như thế nào để họ vơi đi những bất hạnh của cuộc đời mình, đằng sau con mắt vô tư của các em, ẩn nấp sau tiếng cười của anh chị là cả một nỗi niềm.
Nụ cười hạnh phúc!
VTNA học nghề làm thú nhồi bông của các anh chị
Cái bắt tay, lời chúc mừng nhân dịp đầu năm của VTNA có thể xoa dịu đi một phần nào nỗi buồn của anh chị và các em. Chỉ biết nói thế thôi, chỉ biết cười với tiếng cười ấy, nhưng chúng tôi biết làm gì hơn được, vòng tay của VTNA quá nhỏ nhưng cái bất hạnh của các anh chị thì quá lớn.
Em đang nằm tập vật lý trị liệu
Rời phòng làm việc của các anh chị khuyết tật, chúng tôi đến với các em thiếu nhi đang theo học tại các phòng. Thấy chúng tôi, các em hoan hô cười hạnh phúc. Tiếng chào đồng thanh vang lên khi chúng tôi vừa bước chân tới cửa phòng: "CHÚNG CON KÍNH CHÀO QUÝ KHÁCH", tất cả các bạn trong lớp đều đã đứng lên, riêng em, em lại ngồi lặng im mà không nói lời nào. Lại gần em hơn, em nhìn chúng tôi như muốn nói điều gì. Em không đứng lên chào chúng tôi, và em rất buồn vì điều đó. Nhìn nét chữ run run với đôi tay khuyết tật của em mà chúng tôi lặng đi.
Tới tham quan tất cả các lớp học, có điều làm chúng tôi ngạc nhiên mà hạnh phúc khi bước chân vào phòng học của lớp hai. Bàn đầu tiên, ngay cửa ra vào của lớp có một học sinh khá khác biệt hơn các em khác. Chị Linh, nhóm VTNA đã lại hỏi thăm và biết rằng, chị ấy đã 33 tuổi, một học sinh lớn tuổi nhất trong TT thì phải. Chúng tôi rất vui khi chị đã ngồi đây để cùng học với các em. Chị còn khoe với chúng tôi là vừa rồi chị đạt học sinh giỏi cơ đấy. Chị rất hạnh phúc khi nói như vậy và chúng tôi cũng hạnh phúc theo. Chị đã không ngại mà đã rất cố gắng để vựơt qua nỗi bất hạnh của mình.
Đã đến giờ các em nghĩ ngơi, các anh chị khuyết tật phải về lại ngôi nhà của mình: Nhà May Mắn. Ngôi nhà mà Cô Tim đã tạo dựng để lo cho các em và anh chị. Nhóm VTNA chúng tôi đã cùng Thầy Tùng xiết chặt những bàn tay, những bàn tay của lòng Nhân Ái.
Anh Dương cùng bức tranh của mình
Thầy Tùng cùng nhóm siết chặt những bàn tay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét