Vậy là hơn 3 năm, kể từ ngày Ba rời xa gia đình để về một nơi xa xôi. Nơi ấy xa lắm, đẹp lắm và bình yên nữa. Mãi tới bây giờ, trong những lúc bộn bề với cuộc sống, con vẫn ao ước được có Ba, được thấy nụ cười hiền hoà, được nũng nịu và được Ba chiều chuộng, quan tâm.
Khi Ba ra đi, con bước vào đời với nhiều ngỡ ngàng. Dù chưa phải va chạm nhiều với cuộc sống, nhưng với con, con vẫn thấy thực sự khó khăn khi hoà nhập với cuộc sống này. Những khó khăn, vấp váp dù rất nhỏ nhưng cũng đủ làm con thấy mệt mỏi. Nhiều người bảo con suy nghĩ nhiều rồi buồn vẩn vơ, nhưng đối với con, con cho rằng đó là những thử thách của cuộc đời. Phải không Ba?
Miền đất Quảng, nơi "chôn nhau cắt rốn" của gia đình mình. Nơi ấy, con đã cất tiếng khóc chào đời. Miền đất quanh năm chỉ có hai mùa mưa nắng. Nơi đó có những con người vất vả quanh năm, và còn có cả thời thơ ấu của con. Nếu Ba còn sống, Ba sẽ lo không biết họ hàng mình ngoài ấy thế nào. Nhà cửa có bị làm sao không. Mọi người vẫn an toàn cả chứ. Có mất mát gì không... Ba trong mắt con là một người giàu tình thương, luôn luôn lo lắng cho mọi người, là một người Ba đáng kính.
Mấy tuần gần đây, Miền Trung oằn mình trong bão lũ, cuộc sống của người dân quê mình lại lâm vào cảnh khó khăn. Đọc những bản tin, những hình ảnh từ quê nhà, con thấy nhói lòng. Hơn 10 năm đi xa, con sống nơi phố thị nhộn nhịp, con chưa biết thế nào là tránh bão, nhưng như vậy không có nghĩa là con không biết những nhọc nhằn của người con đất Quảng.
Những năm xa Ba, con đủ lớn để tập hài lòng với cuộc sống của chính mình. Đôi lúc cũng buồn vì thấy mình không bằng ai. Nhưng con sẽ học cách để chấp nhận với cuộc sống vì con biết mình đã có được rất nhiều. Con từng ao ước nhiều thứ mà mình chưa có, nhưng con chợt nhận ra con cũng có được nhiều thứ mà người khác muốn cũng không có được. Con sẽ học cách cảm thông với những cuộc sống khó khăn hơn mình. Con không đủ giàu để được đi đây, đi đó giúp đỡ ai. Ngay lúc này đây, Con cũng không thể trực tiếp giúp đỡ miền Trung quê mình trong lúc khó khăn, nhưng con sẽ làm cầu nối để những người có trái tim rộng mở, có tấm lòng nhân ái sẽ hướng về với Miền Trung ruột thịt, trong đó có sự ủng hộ và dõi theo của Ba. Trái tim con vẫn hướng về nơi ấy, về những người con đất Quảng đang từng ngày chống chọi với khó khăn.
Ba kính yêu! Ba cho con trái tim này, con muốn chia sẻ đến mọi người. Con nhận từ Ba tấm lòng này, thật chân tình và sâu sắc. Con sẽ sống như Ba từng sống, mạnh mẽ và kiên cường như một người con Đất Quảng thực thụ. Con biết rằng hàng ngày, Ba vẫn dõi mắt theo con. Đứa con gái bé bỏng của Ba. Phải không Ba?