Tan giờ làm việc, mưa giăng trắng đất trời. Tuy không nặng hạt nhưng cứ như những sợi dây trong suốt, dai dẳng không dứt. Nó không muốn nhìn ra sân, nhưng rồi cũng phải tự khoác lên người chiếc áo mưa để đi học.
Nó ghét mưa- mưa làm cho bầu trời rầu rầu như mang một nỗi niềm của người có tâm hồn đa cảm, rồi hoài niệm, rồi nhớ nhung.
Nó ghét mưa – mưa không thương những cô buôn gánh bán bưng, mưa không thương các cụ già mưu sinh nơi hè phố, mưa không thương các em bé bán báo ngồi đìu hiu sợ nước mưa làm ướt nhòe những trang chữ.
Sao Nó ghét mưa nhiều đến thế, mưa cứ vô tư và vô tình, mưa chỉ biết trút giận vào không gian. Nó ghét mưa, Nó ghét phải nhìn những mảnh đời cơ cực chạy đi tìm nơi trú ẩn. Nó không muốn nhìn những cụ già, những em bé thân gầy gò run rẩy với xấp vé số trên tay đang nấp dưới mái hiên bên đường.
Mưa làm Nó vừa run run, vừa cố nắm chặt tay lái để khỏi va vào người bên cạnh. Bàn tay lạnh lên ga, nhích dần từng tí một với chặng đường vốn dĩ lúc nào cũng nghẹt xe. Những lái xe cứ chen chúc, tạt ngang rồi tạt dọc theo ý mình, rồi cố vươn lên dù là một khoảng cách rất nhỏ, không ai chịu tạm dừng và lùi lại phía sau. Nó cũng vậy, cũng cố vươn lên để thoả mãn, để đạt được mong muốn cá nhân bằng mọi cách. Và bất chợt, nước ở đâu tạt vào người nó. Nó ghét lắm những chiếc ô tô vượt qua và bắn nước tung tóe, cả người nó lúc này ướt sũng, Nó ghét, ghét nhiều lắm nhưng không tức giận mà chỉ thoáng chút ưu tư.
Dọc đoạn đường đến trường, những hạt mưa phả vào mặt, chợt Nó thấy lòng rưng rưng… Hình ảnh các cô chú khuyết tật, các cụ già cô độc, các em bé mồ côi lê bước trên hè phố luôn ám ảnh lấy nó, gợi lên trong nó nhiều ray rứt. Có bao nhiêu những số phận, những cảnh đời cô đơn bé nhỏ và mong manh như thế? Nó không có nhiều tiền, phải chi nó giàu có hơn để làm được nhiều điều hơn nó nghĩ. Nó dừng xe ngay vỉa hè, nơi cô bán vé số đang tránh mưa với chiếc xe lăn của mình, Nó vội trao cô tấm áo mưa cũ. Khuôn mặt đen sạm của cô ngước lên với ánh nhìn rưng rưng. Nó vội quay đi, không dám nhìn lâu hơn nữa. Một cảm giác khó tả xuyên qua nó, vụn vỡ, và đến bây giờ đôi mắt ấy vẫn còn vương vít lấy nó mỗi khi trời mưa về.
Trời cứ mưa… và nó cứ đi. Nơi góc phố ồn ào của cuộc sống, Nó cũng như nhoà đi và chợt thấy mình cũng mong manh bé nhỏ chìm vào trong mưa….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét