Cho ta và cho chị: "Chị ta ơi, cố lên nhé!"
Ta có còn gì chăng khi một đời mãi miết vay trả - trả vay?! Ta còn lại gì cho ta giữa cuộc sống bộn bề đầy toan tính?! Tự xây lấy cho mình một bức tường, tự tìm lấy cho mình một cái vỏ bọc, đủ để thu mình vào đấy, đủ để tự bảo vệ mình trước những tổn thương. Căng mắt ra nhìn vào tất cả, không bỏ một phút giây nào vì biết rằng khi chỉ một lần hụt bước sẽ khiến ta hối tiếc mãi về sau. Gió vẫn nhẹ nhàng đón ban mai, còn ta, đâu rồi một ta bình yên trong nắng sớm - đứng giữa những vỗ về của trời đất, sao ta vẫn mãi ôm chặt một nỗi u hoài.
Ta nợ mẹ hiền áo rách mòn vai
Ta nợ tương lai một chút hững hờ
Ta nợ đêm một lời kinh sám hối
Ta nợ thiên thu giọt lệ ngắn dài
Tương lai - sao ta còn hờ hững quá. Hiện tại - cười bằng niềm đau của kẻ khác, vay vay mượn mượn giữa chợ đời. Sau những tiếng cười là những giọt nước mắt lặng thầm giữa đêm vắng. Sau những rộn ràng của cuộc vui là tiếng thở rất dài, là sự quạnh quẽ đến vô cùng. Hiện tại xây bằng những dối lừa thì tương lai ơi, làm sao là thật?! Vậy mà cứ mong, cứ đợi, cứ chờ, cứ hy vọng bằng những giấc mơ rất đẹp, giấc mơ - lâu đài cát, giấc mơ - "lâu đài tình ái không có trên trần gian", định hình bằng những cơn gió thoáng qua.
Ta nợ chiều một cánh diều vi vu
Ta nợ anh ánh mắt yêu thương
Chiếc lá rơi nghiêng lòng người sương khói
Rồi thiên thu cũng xuống trên thân này
Đi đâu hỡi diều? Ở phương trời nào đấy có phải là có niềm vui, có hạnh phúc, có ngọt ngào hay cũng vẫn là cứ những đắng cay, những ngộ nhận, những đau thương trầy xước? Lòng người như sương khói, nhẹ nhàng mênh mang và buồn bảng lảng, chiếc lá rơi nghiêng hay lòng người rơi nghiêng theo lá, tưởng chừng trong phút chốc thời gian không còn trôi đi nữa - lắng đọng một chút bình yên vay mượn.
Trong đêm tối giọt nắng thủy tinh sót lại của chiều mưa đang vụn vỡ, ai bảo nắng dại khờ để lạc lối, thế giới của nắng không phải là đêm, cớ sao cứ mãi nuông chiều bước chân lang thang vào miền vô định để rồi nắng đổi màu, không còn màu vàng tinh khôi, không còn ấm áp, chỉ còn lại một màu bạc trắng như vôi, chỉ còn một sự lạnh lẽo của hờ hững.
Ta ghét sự yếu đuối bởi lẽ chính ta là yếu đuối! Thôi trả hết cho đời những lọc lừa gian dối, ta sẽ trở lại là ta, mong manh và dễ vỡ đến vô cùng. Dốc cạn lòng trả nợ đời, trả nợ người đã hơn một lần vay mượn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét