Thứ Tư, 23 tháng 7, 2008

Nắng quê nhà - Mưa đất khách!


Quảng Nam Yêu Thương
Thể hiện: Thu Hiền

Nắng quê nhà

Mùa hè về là mùa bắt đầu với cái nóng, cái nắng đến cháy người ở Miền Trung quê tôi. Quê tôi, cái khúc ruột nối hai miền Nam - Bắc. Cái khúc ruột khiến lòng tôi se thắt khi nhớ về. Cái khúc ruột mà ngay lúc này đây, khi Sài Gòn đang hứng những cơn mưa buồn thì quê tôi các em, các cụ, các cô bác đang phải đứng dưới cái nắng chói chang, cái nắng như thiêu đốt vạn vật.

Quê tôi, những gì giờ đây tôi nhớ,những gì đã cho tôi khôn lớn là những gì tôi đã trãi qua. Tuổi thơ tôi đã lớn lên từ những gánh thóc đến còng lưng của Mẹ, là những giọt mồ hôi mặn hơn muối của Ba, là những lần tôi bắt gặp giọt nước mắt Mẹ đã khóc thầm khi nằm bên tôi, là ánh mắt Ba dõi theo bước chân tôi khi tôi đến lớp, tất cả, tất cả tới bây giờ vẫn theo tôi và đã giúp tôi vững bước hơn trên đường đời.

Ngồi trong cty nhìn ra cái nắng nơi phố thị nhộn nhịp này mà lòng tôi lại thương xót cho bà con quê mình, nơi có những người quanh năm chỉ biết : “Bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”. Tuổi thơ của tôi đã chứng kiến rất nhiều, chứng kiến cảnh Mẹ mình với gánh lúa oằn lưng dưới cái nắng nóng của những trưa hè đổ lửa, chứng kiến cảnh bao bác nông dân với lưng áo ướt đầm để đập lúa giữa sân dưới cái nắng tháng 6… Có như vậy mới thấy được cảnh người dân quê mình phải vất vả thế nào, cuộc sống của người dân quê tôi là thế.

Xa quê hương đã lâu nhưng tôi vẫn không quên cái nắng nóng tới 40C cùng những đợt gió Tây Nam khô rát như muốn hút đi chút hơi nước còn lại trong con người quê tôi. Nhớ để mà thương, mà thông cảm, để mà trân trọng những cố gắng của người dân quê nhà không bao giờ bất lực, hay đầu hàng với tự nhiên mà vẫn đi lên làm giàu cho đất mẹ với những giọt mồ hôi ấy.

Mưa đất khách

Và sáng nay Sài Gòn chợt đổ mưa, mưa như tưới mát tâm hồn và đem lại sức sống mới sau những ngày nắng nóng nơi đây. Đã lâu lắm rồi hôm nay tôi mới có dịp được thấm ướt cả người bằng cơn mưa buổi sáng trong lành và vội vã. Cảm nhận từng giọt mưa, tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng và mới mẻ, hình như mọi ưu phiền hôm qua không còn nữa. Tôi thầm mong mỗi ngày quê tôi nhận được một cơn mưa mát mẻ ấy, còn hôm nay tôi đã nhận được một cơn mưa sáng dịu dàng. Mưa đến khiến cho mọi thứ đều đổi thay… một sự mát mẻ, sản khoái, những bụi bẩn, nhọc nhằn, toan tính…đã được mưa gột rửa. Hơi mát đã xoa dịu những nỗi buồn nho nhỏ len lén ở trong lòng người …. thấy thanh thản quá…bình yên quá…dịu ngọt quá…cảm giác nhẹ nhõm đến lạ kì....

Mưa đến bất ngờ và đi cũng bất ngờ….Sài Gòn lại trở về với sinh hoạt thường ngày… Ánh mặt trời dần được sáng lên….Và tôi lại phải đầu vào công việc…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét