Bài viết từ chuyến đi Miền Tây của nhóm: VTNA
Hoạt động của chúng tôi không chỉ dừng lại ở các nơi trong thành phố mà lan rộng xuyên suốt dần đến các vùng lân cận. Bất kể nắng mưa, bão bùng… những ngày nghỉ chúng tôi đã đến với các cụ già neo đơn, các em mồ côi không nơi nương tựa, các trẻ khuyết tật cần được sự chia sẻ của cộng đồng.
Đó chính là hoạt động mà nhóm chúng tôi gọi với một cái tên rất thân thiện là “Vòng Tay Nhân Ái” với 7 thành viên từ các quận huyện, các tỉnh thành và từ những công việc khác nhau nhưng đều có chung một nỗ lực và tấm lòng chia sẻ.
Những nơi VTNA đến, những hoàn cảnh VTNA tiếp xúc, mỗi người một số phận nhưng đều có điểm chung là nghèo, không nơi nương tựa và tất cả đều bị bỏ rơi.Chúng tôi bắt gặp một tâm sự của một cụ già tại nơi chúng tôi đã đi qua, một ước mơ nhỏ nhoi thôi nhưng sao khó thực hiện với cụ quá: ”Tôi chỉ mong anh tôi nghĩ lại, tôi không cần tiền bạc, tôi chỉ mong anh đến thăm tôi một lần rồi thôi, anh dắt tôi vào đây rồi bỏ tôi đi mấy năm nay không quay lại, một lần thôi cháu biết không?”.Nói đến đây nước mắt cụ rơi xuống, đó là ước mơ cuối đời của Cụ, và có lẽ cũng là ước mơ của bao nhiêu người có hoàn cảnh giống như thế. Một ước mơ giản dị mà xa vời cứ mòn mỏi trôi qua nơi đây.
Người già hay sống bằng ký ức, ký ức của những ngày đầy ắp tiếng cười thời trai trẻ, giờ đây các cụ lại thấy trống vắng cô đơn. Ánh mắt vui mừng khi có ai đó đến thăm, sự mừng rỡ khi ai đó có một lời hỏi thăm, khích lệ. Tất cả những hình ảnh ấy như xoáy sâu vào trong mỗi con người của VTNA khi đến những nơi như thế. Vòng tay của chúng tôi quá nhỏ làm sao có thể ôm hết các mảnh đời đáng thương ấy. VTNA chỉ góp một ngón tay Út của tất cả các thành viên để mang đến cho các mảnh đời tiếng cười và chia sẻ chút hạnh phúc nhỏ nhoi mà chúng tôi có được.
Rời trung tâm nuôi dưỡng người già cô đơn, trẻ mồ côi Tỉnh An Giang – Châu Đốc, VTNA đến với các em mồ côi khuyết tật tại Cần Thơ. Nơi đây chúng tôi bắt gặp những ánh mắt vô hồn, những nụ cười thân thiện của các em. “Yêu thương trong những vòng tay” là những gì mà VTNA đã thực hiện khi đến nơi này. Khi chúng ta sinh ra, chúng ta đã được rất nhiều các bàn tay nâng niu bồng bế một cách yêu thương. Giờ đây, chúng ta hãy dang rộng vòng tay để chia sẻ ôm ấp các em dù một lần thôi các bạn nhé. Chúng tôi nghĩ rằng không chỉ đơn thuần là “cái ôm” mà trong đó chứa đựng tình cảm giữa người với người, một sự cảm nhận gần gũi mà không cần phải nói bằng lời.
Những đôi mắt rụt rè pha lẫn vui mừng của các em vây quanh chúng tôi, nghĩ đến tuổi thơ của mình được bảo bọc trong tình yêu thương của gia đình, có đầy đủ ông bà cha mẹ…chúng tôi không khỏi chạnh lòng…
Rời các em trong cái nắng như đổ lửa của miền tây, mệt mỏi vì chạy đường xa… nhiều lúc tưởng chừng như bỏ cuộc, nhưng nhớ lại mỗi lần đến thăm, nhìn các em vui mừng khi có ai đó tới vỗ về bao mệt mỏi lại tan biến, chúng tôi lại mong mỗi ngày được nhìn thấy các em cười. Và chính mong ước bình dị ấy đã thôi thúc chúng tôi. Nhóm VTNA mong rằng các bạn hãy cùng chúng tôi chung tay góp sức để mang đến cho các em thật nhiều nụ cười ở ngày mai, các bạn nhé.
Trong chuyến đi vừa qua của nhóm VTNA, ban lãnh đạo trung tâm nuôi dưỡng người già cô đơn, trẻ mồ côi Tỉnh An Giang – Châu Đốc nhờ VTNA gởi thư mời vận động nhân dịp lễ Vu Lan sắp tới. Nhân đây VTNA xin post thư mời lên cùng Blog của nhóm để các anh chị và các bạn tham khảo. Mọi chi tiết xin liên hệ theo địa chỉ trong thư. Thay mặt ban lãnh đạo Trung Tâm xin chân thành cảm ơn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét