Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2008

Nhật ký tuổi bình minh

Dưới đây là bài viết của Đặng Huy Thịnh (Cậu bé bị vẹo cột sống), cậu bé mà MDB được biết trong chuyến tiền trạm cùng gia đinh Minh Tâm hồi tháng 1/2008 tại Đà Lạt. MDB cùng chị Summer Rain vừa ghé thăm em và hôm nay em đã gởi cho MDB một câu chuyện, câu chuyện viết về tuổi thơ của em. MDB xin được post lên để cả nhà chia sẻ cùng Thịnh nhé:

Anh chị ơi! Nếu anh chị đọc được những dòng chữ này xin hãy cho em sự đồng cảm và cho em lời khuyên nha! Chắc hẳn, tương lai của em sẽ không dừng lại và nó vẫn tiếp tục một khi em được phẩu thuật và khỏe mạnh như người bình thường. Em ở nhà không một chút nào thanh thản cả anh chị à! Chị Diên cứ nói đùa là: "lúc nào cũng thấy em than chán rồi buồn là sao?". Dạ, em sẽ vui, sẽ không chán, sẽ cố gắng nha anh chị của em. Em nhớ anh chị lắm. Chúc anh chị sức khỏe. Anh chị luôn nhớ đến em nha!

Tôi là một đứa bé được sinh ra từ một hoàn cảnh không được đầy đủ, một gia đình nhỏ không như sự mong đợi: Có đủ cha, đủ mẹ, yên ấm một gia đình.

Cha tôi đã bỏ rơi mẹ con tôi khi tôi còn đầy năm tháng nữa thì được chào đời. Mẹ tôi một thân một mình nuôi hai anh em tôi, một người chị phải xa rời gia đình tôi mãi mãi vì mẹ tôi bị đau đầu đông và không đủ sức để bươn trải hết thảy. Cái sự đau đớn cắt từng khúc ruột khi cha bỏ đi, chị phải đem cho người khác… biết xót xa thế nào?!

Hai anh em tôi lớn lên trong sự đùm bọc, cưng chiều của mẹ và nó như một tổ chim chỉ có ba mẹ con. Thời gian thấm thoát trôi đi, thế là tôi đã được bốn tuổi - một đứa bé ngây thơ với làn da trắng như bông bưởi, không xanh xao, đầy đặn và thường đòi mẹ đưa ra quán mua đồ chơi. Cũng chính thời gian này mẹ gởi tôi lên nhà sơ đạo Thiên Chúa. Mấy hôm đầu tôi vừa lạ nhà, vừa không có bạn nên Sơ lấy tất cả các đồ chơi có được bày ra cho tôi. Thế là tôi đã tập làm quen dần. Ngày nào cũng vậy, ngủ trưa thật là thích nhưng chỉ nỗi là ẩm ẩm, ướt ướt khi tôi ngủ dậy. Sơ đưa tôi về nhà thật là quê và xấu hổ. Mẹ gởi tôi lên nhà Sơ được 2 năm thì tôi cũng bắt đầu vào lớp 1.

Trong thời gian tôi cắp sách đến trường, trong năm năm - mỗi năm một lớp, tôi đã hết sức học chăm chỉ để không phụ lòng Mẹ. Thi TN cuối cấp I thì kết quả không như mong đợi, tôi đã bị rớt phải vào trường TS. Năm lớp 6 ở mái trường này với bao nhiêu hoài bão, ước gì lần chuyển cấp tới không như lần đầu. Học được gần 3 tháng thì gia đình tôi mới phát hiện tôi bị tật ở lưng nhưng vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn , túng quẫn và cứ để nó tự tiến triển xấu đi. Từ ngày đó cho tới năm lớp 9, tôi đi học nhưng phải mang theo mình điểm khác lạ so với người bình thường. Sung sướng gì khi tôi bị vậy, khi phải rụt rè trước mấy đứa bạn và giáo viên. Năm lớp 9, cuối cấp thi vào lớp 10, suốt thời gian gần một tháng cố gắng chú tâm vào bài vỡ thì kết quả đúng như nguyện vọng của tôi. Tôi đã đậu vào trường Trần Phú.

Bắt đầu vào học lớp 10 từ ngôi trường mới vừa lạ, vừa quen. Nhìn trường nhìn lớp mà những kỉ niệm xưa dạt về trong tôi. Học được 2 tháng, tôi cảm thấy như có một hòn đá to đè nặng trên lưng tôi, nó đau âm ỉ và ngày càng nhiều hơn. Tôi về nói với Mẹ và Mẹ đã cho tôi xuống Tp. HCM khám xem sao. BS chẩn đoán tôi đã bị vẹo cột sống ở mức phức tạp kèm theo hội chứng maxfim, số tiền để phẩu thuật lên đến 50 triệu. Mẹ tôi đành bất lực và không thể làm gì khác ngoài việc để tôi như vậy. Căn bệnh của tôi kéo dài đến năm lớp 11, tháng 10 tôi lại xuống khám lần 2, kết quả cũng vậy, rồi lần 3 … Tôi được anh của bạn chỉ cách làm đơn lên đài PT- TH Lâm Đồng và một số nơi khác. Sau gần 2 tháng trở lại được đài quyên góp, kêu gọi các đơn vị, nhà hảo tâm giúp đỡ. Đặc biệt các anh chị trong đoàn Từ Thiện Minh Tâm ủng hộ cho tôi phần lớn. Số tiền 50 triệu đã đủ. Sau cái tết Mậu Tý 2008, Mẹ đưa tôi trở lại Sài Gòn, nằm ở BV Chợ Rẫy và được các anh chị bên nhóm Chị Diên hỏi thăm, chăm sóc và giúp đỡ. Tôi thầm mong lần này sẽ không trở về mà là chữa được bịnh. Kết quả đã được các BS hội chẩn và tôi lần nữa tuyệt vọng… Tôi chỉ muốn chết đi. Về đến nhà, tôi suy nghĩ không biết ít lần, tôi nhớ lại Mẹ kể và hình dung khái quát căn bịnh của tôi.

Khi tôi mới chào đời được hơn 2 tuần thì Mẹ phải đi bán để có tiền nuôi tôi và anh. Ngày nào cũng vậy, Mẹ đi từ sáng sớm, tới trưa mới về. Anh tôi thì tính ham chơi, cả chục lần rồi tôi bị rớt từ võng xuống phản, từ phản xuống đất. Sự cưng chiều mà mọi người dành cho tôi cũng kém xa với mấy đứa bé khác. Ba bỏ đi để lại gánh nặng là tôi cho Mẹ một mình nuôi nấng. Suốt một năm trời loay hoay với chiếc võng khâu bằng bao gạo.. tôi đã lớn lên trong sự nghèo khó của gia đình. Tôi nghĩ lại thì chỉ biết khóc mà thôi, chỉ có tôi mới cố vượt qua số phận trong căn bịnh hiểm nghèo, không dễ dàng một chút nào để Phẩu thuật thành công. Tối nào trong căn phòng lạnh lẽo nằm rồi suy nghĩ, tôi không thể chợp mắt ngủ được, cột sống cong như hình chữ S khiến tôi hết sức tủi thân, mặc cảm. Tôi tự hỏi: rồi căn bệnh của tôi sẽ ra sao, tương lai tôi sẽ thế nào. Còn cả một chặng đường đầy những thử thách, nguy hiểm, sợ hãi muốn tôi phải đi qua. Trời ơi! Sao con lại bị như thế này, câu nói càng vang lên trong đầu tôi khiến tôi càng không thiết ở trên cõi đời này.

Tôi ước gì đây chỉ là giấc mơ, một giấc mơ dài để ai đó muốn thử thách, lòng vững tin, sự sáng suốt khi tôi nằm trong hoàn cảnh như vậy. Tôi lại mơ có một câu chuyện cổ tích giữa đời thường. Ông Bụt, Bà Tiên hiện ra để hóa giải và đảo ngược sự thật này, trời ơi! Tiếng than khóc vang lên như sự sâu xé con người tôi thành trăm nghìn mảnh vậy. Tôi biết còn có những người khổ hơn tôi nữa, họ có nghị lực vượt lên số phận, sống lạc quan, còn tôi thì chỉ biết đắm chìm trong sự đau đớn của thể xác cũng như tâm hồn.

Ai có thể cho tôi thêm sức mạnh để tôi vượt qua nó? Hoàn cảnh trớ trêu khiến tôi bị như vậy, Mẹ tôi đã già yếu liệu đôi vai của Bà còn đủ sức để nuôi tôi trong những ngày đó?! Ông trời ơi! Cả một tương lai sáng lạng, tràn ngập niềm vui và cả sự thành công đang đợi con ở phía trước. Căn bịnh này như trăm rào cản làm con không thể bước tới đó được.

Một đứa bé sớm phải chịu khắc nghiệt của cuộc sống, sớm phải đương đầu với sự tủi nhục, ruồng bỏ của bà Ngoại. Một cậu con trai 17 tuổi đang tuổi ăn, tuổi học sớm phải chịu đựng sự sống tha hóa. Có lẽ vậy mà tôi đã trưởng thành, lớn hơn nhiều so với các bạn đồng trang lứa.

Tôi biết và tôi cũng hiểu được, đây chỉ là sự thử thách luồn léo trong cái bài học thâm sâu để tôi khôn khéo hơn, già dặn hơn, biết suy nghĩ hơn mà ông trời muốn chỉ cho tôi biết. Cuộc sống là như vậy, xã hội là như vậy nhưng không vì thế mà xã hội này vẫn còn những người tốt, biết giúp đỡ người khác, tấm lòng nhân đạo không có giới hạn kết thúc.

Sự chiêm nghiệm cuộc đời đối với mỗi người không bao giờ thừa thải, xa xỉ cả. Đối với tôi, tất cả những gì tôi đã trãi qua, được học thông qua cuộc sống làm tôi phải thầm cảm ơn những người đó. Lớn lên cũng thế, sự thành công không chỉ dựa vào cái hiểu biết thâm sắc của văn hóa mà còn ở sự từng trải cuộc đời riêng ở mỗi người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét