Thứ Hai, 15 tháng 9, 2008

Nơi em về bình yên nghe em!

Sáng Chủ Nhật, một ngày thật đẹp, không nắng gắt, không mây đen. Nó cùng các anh chị lên đường vui trung thu với các em có hoàn cảnh khó khăn tại Cần Thạnh. Tới nơi, ai nấy đều hớn hở chuẩn bị cho chương trình “Trăng mơ ước”. Nó cũng vui mừng không kém, nó vui vì các anh chị rất nhiệt tình, nó vui vì chuyến đi đã tới nơi an toàn. Nó vui vì nhìn ai cũng hăng hái, trên môi luôn nở một nụ cười rạng ngời hạnh phúc sau một chặng đường dài mệt mỏi. Và….

Điện thoại reng, là điện thoại của mẹ em:

- Nó: Chị nghe em ơi!

- Mẹ em: Chị ơi…..Huy bỏ em đi rồi…..

- Nó: …. Cháu đi khi nào vậy em?

- Mẹ em: Dạ, 8g Sáng nay chị à!

- Nó: ….

- …..

Và….

Trời đất như sụp đỗ dưới chân nó, nó đau như có ai cắt vào tim, nó muốn khóc nhưng lại không khóc được, nó sẽ cố vì chiều nay nó phải cùng các anh chị lo cho các em tại đây cơ mà. Nó buồn thì sẽ ảnh hưởng tới mọi người, và thế là một lần nữa nó nhủ lòng… Cố lên….

Quy luật của cuộc sống làm cho người ta đau nhiều hơn hạnh phúc, tại sao vậy? Hôm nay Chị Hằng – Chú Cuộc sẽ đưa em bay vút lên cao, bay qua khỏi tầm mắt, bay xa tất cả mọi người và… mãi mãi gia đình sẽ mất em…chị sẽ không nghe tiếng khóc, tiếng cười của em qua điện thoại, và….

Huy ơi! Chưa đầy 2 tháng nữa là sinh nhật mừng em tròn 2 tuổi, vậy mà….

Căn bịnh ung thư đã cướp đi tuổi thơ của em, em còn quá nhỏ, tương lai phía trước luôn chờ đón em… vậy mà…

Em đã đi, đi thật xa.....về với Đất Mẹ....Cầu mong em sẽ bình an nơi ấy. Cầu nguyện cho em để em vào cõi vĩnh hằng....

Lá vàng còn ở trên cây. Vậy mà lá xanh đã rụng.....

Xin chia buồn cùng gia đình bé nhỏ của em. Mong mẹ em sớm vượt qua nỗi đau này và tiếp tục hành trình còn dang dỡ ở tương lai.

......

Và....

Hôm nay là một ngày thật vui nhưng sao nó thấy buồn quá đổi....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét