Thứ Năm, 27 tháng 11, 2008

Nhìn lại...

Và rồi…

Mỗi một năm trôi qua.

Nhìn lại cuộc đời mình

Đời người

Những thắng – thua, được - mất

Những đúng – sai, thành - bại

Những đen - trắng, vui - buồn

Sao như hư ảo…

Bổng dưng thấy tất cả như trong cỏi “vô thường”

Và…

Hãy để gió cuốn đi…

Nghĩ thế để an ủi lòng mình

Hãy sống thật “người”, sống như ngày mai ta và bạn không còn nữa….

Hãy yêu…

Dù ….

Vẫn biết rằng rồi gió sẽ cuốn đi

Một tấm lòng rồi sẽ tan biến trong cõi vô thường

Nhưng...

Vẫn cần có một tấm lòng trong cuộc đời này

Một tấm lòng để yêu thương, sẻ chia

Một tấm lòng để nhân ái, bao dung

Một tấm lòng để ôm lấy mọi vật trong cõi nhân sinh

Vẫn biết là gió sẽ cuốn đi…

Rồi dăm ba bữa biết ai còn nhớ

Nhưng vẫn cần có một tấm lòng trong mỗi con người

Để con người sống thực sự là người hơn...

Bạn rơi nước mắt khi thấy các hoàn cảnh bất hạnh.

Tôi nhoi nhói nơi tim khi chứng kiến một tai nạn thương tâm.

Ai cũng muốn mang lại niềm vui hạnh phúc cho cộng đồng xung quanh.

Để đêm về, nằm hân hoan , một sự hân hoan thầm kín trong tâm hồn.

Vậy…

“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng

Để làm gì anh biết không?”

Không phải để gió cuốn đi

Mà…

Để vui với niềm vui của người khác.

Để đau với nỗi đau của người khác

Để nắm lấy bàn tay của những người đang gặp khó khăn.

Để ngậm ngùi theo chiếc lá vừa lìa cành.

Để lặng nhìn một góc phố bình yên

Để thả hồn mình trong những thứ bình dị, thân quen…

Để chôn sâu những ích kỉ, hận thù, những đấu tranh

Để mỉm cười và chấp nhận bất cứ nỗi đau nào ập tới

Để hiểu rằng hạnh phúc hay đau khổ đều là một phần của cuộc sống

Thế nên: “hãy yêu ngày tới, dù quá mệt kiếp người….Còn cuộc đời ta cứ vui”

Thứ Ba, 25 tháng 11, 2008

Có đôi khi!

Có đôi khi thèm một chén cơm khô chan canh khổ qua để thấy đời còn có vị đắng lạ lùng

Có đôi khi thèm một lời la mắng của người thân hơn trăm vạn những ngọt ngào,bay bổng của Kẻ lạ để thấy mình còn đc ai đó thật sự thương yêu

Có đôi khi thèm được tắm mưa,đùa nghịch với lũ nhỏ như hồi bé để lại được nhìn đời qua lăng kính màu hồng

Có đôi khi thèm ngồi cạnh ai đó,lặng yên,ko nói,ko cười để thấy yêu hơn cái khoảnh khắc im lặng ...nhưng đã nói với nhau biết bao điều ko thành tiếng

Có đôi khi thèm được ngã vào một bờ vai gầy hơn là một chiếc gối bông êm ái để cảm nhận được hơi ấm của sự sẻ chia

Có đôi khi thèm được chạm vào chiếc lá "ngủ ngày" và nhìn nó khẽ khàng khép lại để thấy đời có đôi lúc cần phải chịu đựng,nhún nhường

Có đôi khi thèm nghe một bản nhạc không lời..để thấy rằng còn có những thứ không ồn ào nhưng khiến tâm hồn ta thư thái,thanh thản

Và Có đôi khi....

Trò chuyện vu vơ, cười nói sảng khoái… mà trong lòng vẫn ngột ngạt mây mưa…

Muốn gọi những điều đã qua là kỷ niệm… chợt nghĩ kỷ niệm tức là những – điều - đã – qua – trong - quá - khứ, không thể quay trở lại (?)... chạy trốn…

Muốn gọi tất cả là những - điều - ngọt - ngào… bất chợt thấy đắng trên đầu môi, tim nghe ran rát… những điều ngọt ngào… cũng không còn nữa…

Muốn thời gian trôi nhanh, để tất cả trôi đi… khuất thật xa và... quên lãng đi...

Muốn thời gian chậm lại, đứng yên nhé… để ngoảnh nhìn kỷ niệm, đưa tay với lấy, cất vội vào tim… sợ gió bay ngang… vô tình cuốn mất…

Thấy tất cả trôi nhanh quá… muốn nhặt nhạnh, gom góp lại…

Muốn đem tất cả vứt vào một xó, một góc nào đó, thỉnh thoảng ghé qua, nhìn lại và… nghe nhoi nhói trong tim…

Muốn đưa tất cả suy nghĩ về lý trí… nhưng tình cảm vẫn độc chiếm tâm hồn…

Muốn suy nghĩ và làm nhiều thứ, muốn chối bỏ, muốn hành động… nhưng cũng không làm, có khi không làm được, có khi lại làm mà không đạt được, có khi lại nghĩ kỹ chẳng muốn làm mà cũng lại làm…

Và ....

Có đôi khi muốn lặng mà hồn chẳng yên…

Có đôi khi ngoảnh nhìn… khoảng trống… nghẹn ngào…

Có đôi khi thấy cuộc sống là một chuỗi mâu thuẫn khó thể giải quyết…

Đôi khi… chỉ là đôi khi…

… mà nỗi niềm chẳng là đôi khi…

… cứ ở đó…

… dằng xé và…

… dai dẳng…

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2008

Viết cho Ba ngày ấy

Mùa Đông Sài Gòn không lạnh nhưng sao lòng con như buốt giá, cũng nơi đây, mùa Đông 3 năm về trước Ba đã rời xa 5 chị em con mãi mãi, mỗi làn gió thổi qua là mỗi lần lòng con đau nhói.

Giờ đây, ngồi nhớ Ba, muốn viết cho Ba, viết về những kỷ niệm. Kỷ niệm con viết cho Ba là những kỷ niệm đã qua. Kỷ niệm con viết cho Ba là những ngày được - mất. Kỷ niệm con viết cho Ba là những day dứt, xót xa, dằn vặt về cái ngày ấy… cái ngày mà con không tin vào mắt mình và có lẽ gia đình mình cũng thế phải không Ba?

Con biết Ba sẽ buồn vì sao con gái Ba lại yếu đuối đến thế, và chắc chắn Ba sẽ nghĩ rằng tại sao cuộc sống thời hiện đại mà con gái Ba lại cứ nghĩ nhiều về quá khứ, nghĩ nhiều đến những chuyện đã xãy ra và không bao giờ lấy lại được. Nhưng Ba ơi! Con người có thể có những ước mơ, sở thích kỳ quái, người ta có thể mơ ước giàu sang, xe này, nhà nọ, ông to, bà lớn…nhưng đôi lúc phải tìm cho mình một ký ức làm bộ sưu tập cho khoảng thời gian đã qua để làm “giàu” thêm tình cảm chứ, phải không Ba?

Tuổi thơ của con được lớn lên trong sự thương yêu, chìu chuộng của Ba Má. Một gia đình có tới 5 anh chị em, nhưng lúc nào con cũng hãnh diện là người gần Ba nhiều nhất, được Ba thương yêu nhiều nhất. Mà không gần sao được, khi con gái lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo sau Ba. Con làm sao quên được những ngày Ba cõng con trên lưng, rồi điệu con lên vai, tới những ngày con đi học, Ba lại phải đứng hàng giờ để đợi đón con nơi cổng trường.

Hết cấp I, con phải rời xa Ba Má để lên thị trấn học, tiếp tục cuộc hành trình mà Ba Má đã kỳ vọng ở các con. Ba luôn cho con niềm tin và sức mạnh, rồi những ngày Ba trầm ngâm suy tư, con được nghe Ba nói về nỗi lo và ước mơ giản dị: Ba luôn mong các con của Ba ăn học nên người, sống đời lương thiện, và nhất là luôn biết nhường cơm xẻ áo, giúp người hoạn nạn.

Hết cấp III tại quê nhà, con lại khăn gói lên đường vào SG tiếp tục việc học của mình cùng các anh chị. Ba, một lần nữa chìa tay ra dắt con lên xe và tiển con lên đường. Cái nắm tay thật chặt của Ba, con đã hiểu. Ba không nói, ánh nhìn của Ba dành cho con thôi cũng quá đủ rồi phải không Ba? Ba luôn là như thế….

Cuộc đời Ba lao đao theo cuộc sống thời chiến tranh, nhiều lần gia đình mình đã trắng tay, nhưng Ba Má vẫn chịu khó, kiên nhẫn làm việc. Con học ở Ba một điều thật đơn giản: Hãy tin vào sức mạnh làm việc của mình, không màng tranh đua, lọc lừa ai. Vì hoàn cảnh, Ba Má phải xa các con, hy sinh rất nhiều để con cái học thành người. Nhiều lúc Ba Má cũng như các anh em chúng con lại thèm một mái ấm gia đình đoàn tụ, thèm có một bữa ăn với đầy đủ 7 người. Nhưng thương con, lo cho tương lai của các con Ba đành thở dài, lắc đầu và chấp nhận….

Rồi một ngày cũng vào mùa Đông năm ấy, quê mình mưa lạnh, bão lũ các anh chị em chúng con muốn Ba Má vào để được đoàn tụ. Ba Má rất vui và hãnh diện vì các con của mình, các anh em chúng con cũng hạnh phúc không kém vì đã hơn 8 năm gia đình mình mới ngồi lại đủ 7 người như thế phải không Ba. Nhưng trớ trêu thay, niềm vui của Ba chưa trọn vẹn, niềm hạnh phúc của con chưa đong đầy…. Cũng mùa Đông 2 năm sau đó….mùa Đông của hội tụ rồi lại chia ly….

Vào một ngày sang Đông, sáng còn nhìn thấy ánh mắt Ba dõi theo khi đi làm, chiều đến, khi hoàng hôn sắp ngã, con còn đang ở cty thì nhận được điện của em trai: “Năm ơi, về sớm nha, Ba đang ở BV”, bất ngờ nhưng cũng cố gắng sắp xếp về BV, gọi điện cho chị hỏi Ba nằm phòng nào, chị kêu con về nhà đi vì Ba về nhà rồi. Lòng thầm nghĩ chắc Ba không có gì, nghỉ đơn giản thế thôi, vì sáng khi đi làm Ba vẫn còn khoẻ mạnh, Ba không bịnh, Ba vẫn khoẻ cơ mà…Con định quay lại để đi học, nhưng hình như có cái gì đó ngăn cản bước chân con. Con lại muốn về, vừa tới nhà, con không tin là chuyện gì đã xãy ra với gia đình mình, con thật sự không tin. Anh trai ra sân đón con, cậu mợ đứng che hình ảnh Ba đang nằm để con không nhìn thấy. Nhưng…. Ba ơi… làm sao con có tin được được khi nghe tiếng khóc của Má, của các chị ….con bước vào nhà mà trời đất như sụp đổ dưới chân con… thật sự con không thể tin được…tại sao thế hả Ba…

Con gái Ba lúc đó đã không khóc, lòng buồn đến tái tê, con chỉ biết nắm bàn tay Ba và hướng ra một hướng khác, để nuốt vội vào tim mấy giọt nước mắt mèo nheo. Các anh chị em, cậu mợ ai cũng lo cho con, nhưng họ đâu biết rằng Ba đã dạy cho con cái tính ấy, phải bình tĩnh trước mọi sự việc Ba nhỉ?

Và rồi những ngày sau đó con đã không làm như thế được nữa, con đã khóc, khóc rất nhiều…Hình ảnh một ông cụ bước vào độ tuổi 60 cứ điềm nhiên dõi theo con khi đi làm, khi đến lớp, rồi ngay cả đến những lúc con ngồi học bài đêm khuya...

Ba ơi! Bài học suốt cả cuộc đời Ba để lại trong tâm trí con là sự cần cù kiên nhẫn, không màng danh lợi, sống một đời trong sạch vị tha. Bây giờ trên các ngã đường con đi đều không còn có Ba bên cạnh, không còn cái nắm tay thật chặt, không còn cái nhìn trìu mến, đường đời chỉ còn lại mình con, những lúc buồn phiền trong nỗi nhớ Ba, những lúc vấp ngã trong cuộc sống, con lại tự vỗ về mình. Ba là tấm gương không vẩn đục bụi trần cho chúng con hãnh diện soi chung mỗi khi cảm thấy chán nãn ,bi quan vì những đoạn đường gai góc khó đi trong cuộc sống. Con thèm mãi mãi vẫn được là con gái nhỏ của Ba, chắc không bao giờ niềm nhớ thương này phôi phai theo cùng với năm tháng ….Ba ơi! Mãi bình yên Ba nhé!

Con gái viết cho Ba!

Thứ Hai, 17 tháng 11, 2008

Có bao giờ...

Có bao giờ chúng ta đếm được
Con đò chiều bao lượt khách sang sông
Vẫn cứ thế dù sớm tối mưa giông
Người lái ấy vẫn miệt mài đưa rước

Có bao giờ chúng ta đếm được
Bao nhiêu lần thầy thức thâu đêm
Trang giáo án mong gởi trọn niềm tin
Cho bao lớp học trò thầy đã dạy

Có bao giờ một lần ta trở lại
Thăm con đò, thăm người lái đò xưa
Thăm người thầy vẫn sớm nắng chiều mưa
Ngày hai buổi vẫn cho đời kiến thức

Có bao giờ chúng ta biết được
Những hành trang ta vững bước vào đời
Có tình thương, có điều thầy mong đợi
Có những bài học từ kiến thức ngày xưa.

(LQT)

Mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11. Em kính chúc tất cả các Thầy Cô luôn vui vẻ, sức khoẻ, hạnh phúc. Dù 10 năm, 20 năm hay lâu hơn nữa... dù hôm nay em đứng ở một vị trí không phải là một người giáo nhưng em vẫn luôn hướng về một nơi, một mái ấm gia đình thân yêu nhất trong mỗi bài giảng của Thầy Cô dành cho chúng em. Thầy Cô, những người đã cho em vững bước vào đời với niềm tự hào và niềm biết ơn vô hạn. Thầy Cô, những bác sĩ tận tâm với bệnh nhân và nhiệt tình trong công cuộc truyền thụ kiến thức cho thế hệ tương lai .

Nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11 em xin gửi đến các Thầy Cô những lời chúc, những bó hoa tươi thắm thay cho lời tri ân sâu sắc của mình.

Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2008

Cổ tích thời hiện đại ....

Một buổi sáng Chủ nhật đầu đông, trườn mình ra khỏi cái chăn ấm, Thiên thần Hoàng Hôn Vào Thu dịu dàng rời gót ngọc ra khỏi căn phòng ấm áp sau một giấc ngủ muộn, những tia nắng ấm áp còn vương những giọt sương đêm ngái ngủ long lanh rơi vào đôi mắt hồ thu của cô, vội vàng khép hờ làn thu thủy, nàng lười biếng lướt qua căn phòng của Công chúa Vũ Khúc Trái cây. Trời ạ, không tin vào mắt mình, đôi mắt dịu dàng sâu thẳm của cô Công chúa bé bỏng ấy bỗng thay đổi hẳn sau 1 đêm dài nhớ Vua cha đã băng hà cách đây 3 năm, ôm choàng lấy thân hình bé nhỏ của bạn, sẽ chia với nỗi buồn của bạn, rồi hai cô nhẹ nhàng lướt qua khu vườn xinh đẹp của Cô Tấm thảo hiền Sự Đam Mê Dịu Dàng và CôTiên Giấc Mơ Màu Xanh ...

Sau một đêm gặp gỡ bạn bè và thưởng thức món lẩu Chuột Nhắt cùng gỏi Sư Phụ, dường như vẫn chưa thỏa lòng mong ước, sau vài giây hội ý, 4 nàng xinh đẹp thống nhất đến Lâu đài Huyền Thoại tại xứ sở Một Cành Mai để đàm đạo và vui chơi xả xì trét sau 1 tuần vất vả khó nhọc ...

Có lẽ, kể đến đây các vị khán thính giả sẽ vô cùng thắc mắc, hồi hộp và nóng lòng chẳng biết 4 nàng xinh đẹp ấy là ai phải không, xin hãy bình tĩnh và từ từ thưởng thức chân dung từng em một nhé...

Xin hân hạnh giới thiệu chân dung Thiên thần Hoàng Hôn Vào Thu
Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Và tất nhiên, đây là chân dung Công chúa Vũ Khúc Trái Cây Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Còn đây chắc chắn là Cô Tấm thảo hiền Sự Đam Mê Dịu Dàng rồiHost unlimited photos at slide.com for FREE!

Và dĩ nhiên, còn ai đây nữa: Cô Tiên Giấc Mơ Màu Xanh Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Và Tình bạn của các cô được thể hiện như thế này đây, luôn luôn bên nhau
Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Một ngày CN đẹp trời như thế, các Thiên Thần, Công Chúa, Cô Tấm, Cô Tiên được lang thang, được du ngoạn, được tung tăng trong Tòa Lâu đài Huyền Thoại ấy, các cô ấy chắc chắn phải rất rất cảm ơn chân thành sâu sắc đến các Nữ chủ nhân xinh đẹp của mình, này nhé :

Nữ chủ nhân của Thiên Thần Hoàng Hôn Vào Thu
Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Nữ chủ nhân của Công Chúa Vũ Khúc Trái Cây Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Nữ chủ nhân của Cô Tấm thảo hiền Sự Đam Mê Dịu Dàng Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Nữ chủ nhân của Cô Tiên Giấc Mơ Màu Xanh Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Và, để khép lại câu chuyện cổ tích 100001 đêm này đây ạ
Host unlimited photos at slide.com for FREE!

Chân thành cảm ơn sự quan tâm theo dõi của Quý vị và các bạn, xin chào tạm biệt và hẹn gặp lại

Thứ Năm, 13 tháng 11, 2008

Gió trở về hay chỉ thoáng qua?

Rồi 1 ngày, gió lại ùa về, vẫn ấm áp nhẹ nhàng như ngày xưa, nhưng hình như không còn thuộc về cây nữa? Gió trở nên xa xôi quá! Cây mỉm cười với gió, cây muốn cảm ơn, muốn gió biết cây đã trưởng thành.

Cây đứng đó, 1 mình, lặng lẽ, âm thầm và cô đơn, gió đã không còn thổi…

Một ngày xa xôi nào đó được chia ở thì quá khứ, gió đã luôn bên cây, xua đi cái nóng bức của mùa hè, cái giá lạnh mùa đông. Gió ru cây ngủ, nhẹ nhàng an ủi dỗ dành mỗi khi cây buồn, mang đến niềm vui và biết bao cái mới lạ của cuộc sống. Gió cuốn đi những cái lo toan, cuốn đi nỗi buồn và những giọt nước mắt của cây. Gió mang đến sự ấm áp mà cây chưa từng được sở hữu…

Rồi không biết từ bao giờ, gió hiện hữu như 1 phần cuộc sống của cây…

Cây sung sướng đón gió mỗi khi bình minh đến, cây dang tay ôm gió vào lòng, để gió mãi là của riêng cây. Cây hạnh phúc biết chừng nào khi có gió bên cạnh, và hình như gió cũng vậy…

Mãi đến 1 ngày, có lẽ cây đã quên mất sự hiện hữu của gió, có quá nhiều thứ mới lạ xung quanh, cây tham lam tìm kiếm những niềm vui mới, ích kỉ bỏ mặc gió 1 mình. Dù thế nào thì gió vẫn thổi mà, gió vẫn sẽ bên cây mỗi khi cây mệt mỏi, gió sẽ lại ve vuốt ân cần, gió sẽ mãi là 1 điểm tựa bình yên…

Rồi 1 ngày, bất chợt mệt mỏi giữa những thứ xô bồ mà cây từng cho là mới lạ, cây đứng đó, chờ đợi gió đến an ủi vỗ về như gió đã từng làm. Cây phát hiện ra, gió không còn là của riêng cây. Cây đã khóc, những giọt nước mắt đau buồn và hối hận, không như những giọt nước mắt cây đã từng khóc chỉ để gió vỗ về…

Cây ghét gió đến bên cây âm thầm rồi cũng âm thầm ra đi…

Gió ra đi để lại 1 khoảng trống vô hồn và không thể nào lấp đầy lại được…

Thời gian trôi qua, cây vẫn sống, nhưng hình như cuộc sống đó buồn tẻ và thiếu đi nhiều màu sắc cần thiết…

Cây đã trưởng thành, nhờ sự ra đi của gió, cây biết quý trọng những thứ mình đang có, cây đã thôi ích kỉ và đang học cách tự mình đương đầu với cuộc sống, cây biết cách cho đi nhưng không phải để nhận lại. Có lẽ gió đã đúng khi rời xa cây, nếu không, chắc cây sẽ mãi ích kỉ khi gió còn bên cạnh…

Giờ đây, hình như cây đã quen với cuộc sống lặng lẽ và yên bình đó. Cây đã thôi chờ đợi gió. Cây cầu chúc ở 1 nơi xa xôi nào đó, gió tìm thấy 1 thứ khác để… yêu và cũng yêu gió thật nhiều.

Rồi 1 ngày, gió lại ùa về, vẫn ấm áp nhẹ nhàng như ngày xưa, nhưng hình như không còn thuộc về cây nữa? Gió trở nên xa xôi quá! Cây mỉm cười với gió, cây muốn cảm ơn, muốn gió biết cây đã trưởng thành. Cây chờ gió nói với cây, bất cứ thứ gì, để cây biết rằng gió vẫn còn đâu đó quanh đây…

Thứ Tư, 12 tháng 11, 2008

Nỗi nhớ của mùa đông!

Ta gặp nhau vào mùa đông năm ấy, giữa mùa đông SG trời trong và xanh cao lắm. Rồi ta xa nhau cũng vào những ngày sang đông. Trong nó mùa đông luôn ẩn chứa nhiều nhung nhớ.

Nó nhớ những khoảnh khắc ngắn ngủi đơn giản mỗi buổi sáng khi gặp nhau, một nụ cười tinh nghịch, một cái nhìn trìu mến, một cái phà hơi nghịch ngợm thật ấm áp vô cùng.

Nó nhớ những con đường xơ xác lá khi gió đông về, nơi đó nó và bạn đã đi qua những mùa đông.

Nó nhớ quán cafe nhỏ bé với những bản tình ca mùa đông, với những ánh đèn đủ sưởi ấm nó và bạn thôi, bạn nhớ không?

......

Nó nhớ nhiều, rất nhiều....nỗi nhớ của mùa đông.

Rồi mùa đông đã xa...

Và chúng ta cũng thế....

Rồi chúng ta lại gặp nhau cũng vào một mùa đông.

Và chúng ra là 2 kẻ xa lạ....

Lỗi không phải tại mùa đông!!!!

Mùa đông năm nay, cơn gió đầu mùa đã làm cho nỗi nhớ dâng trào, cảm thấy một hơi lạnh nơi lòng bàn tay....

và .... mùa đông năm nay....

Có rất nhiều bàn tay chìa ra cho nó nắm lấy....

Nó vui vì bàn tay được sưởi ấm từ những tấm lòng...

Những ngày lạnh giá sẽ đến nhưng nó không sợ....

Mãi mãi mùa đông này qua mùa đông khác...

Luôn sưởi ấm đôi bàn tay nó nhé...

Mãi mãi nhé những tấm lòng...

Mãi mãi một mùa đông....

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2008

Ngày hôm qua, ngày hôm nay, ngày mai…

Trong một tuần có hai ngày mà chúng ta không phải bận tâm về chúng. Có hai ngày chúng ta không nên để vướng bận, lo âu hay sợ hãi.

Ngày đầu tiên chính là ngày hôm qua. Với tất cả lỗi lầm, với tất cả những sai sót, với những nỗi buồn và cả những niềm đau, ngày hôm qua đã qua rồi và mãi mãi vuột khỏi tay chúng ta. Chẳng có bất kì điều gì có thể thay đổi được ngày hôm qua. Chúng ta chẳng thể lấy lại những gì đã cho đi, cũng chẳng thể xoá đi dù chỉ là một lời mà chúng ta đã nói bởi ngày hôm qua đã qua rồi.

Ngày còn lại chính là ngày mai với những thử thách mà chúng ta chẳng thể biết được. Những phiền muộn hay niềm vui của ngày mai cũng ở ngoài tầm tay chúng ta. Mặt trời ngày mai sẽ mọc. Dù toả sáng rực rỡ hay bị che khuất sau những đám mây thì mặt trời ngày mai vẫn mọc. Và cho đến tận lúc đó chúng ta chẳng thể nào đánh cuộc chuyện gì sẽ xảy ra bởi ngày mai vẫn chưa đến.

Chúng ta chỉ còn lại một ngày - đó là ngày hôm nay. Bất cứ người bình thường nào cũng có thể vượt qua mọi thử thách chỉ trong một ngày hôm nay. Nhưng anh ta thường gục ngã khi phải cõng thêm vào gánh nặng của ngày hôm qua và những gánh nặng của ngày mai.

Con người thường đau khổ không phải vì hiện tại mà chính vì những nuối tiếc trong quá khứ và nỗi lo âu cho tương lai. Vì thế chúng ta hãy sống trọn vẹn một ngày .

Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2008

Khép lại...!!!???

Hum ni, một người bạn của nó bị...khó chịu. Rứa là nó muốn bạn nó quên đi cái chuyện khó chịu đó, tụi nó gặp nhau, nói chuyện với nhau, ăn với nhau, cười với nhau và ... khép lại cùng nhau...

Uh, thì khép lại

Khép lại....

Khép lại!!!

Khép lại???

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2008

Ngày hôm nay tôi sẽ….

Ngày hôm nay, tôi sẽ tin rằng mình là người đặc biệt, một người quan trọng. Tôi sẽ yêu quý bản thân tôi với chính những gì tôi có và không so sánh mình với những người khác.

Ngày hôm nay, tôi sẽ tự lắng lòng mình và cố gắng trầm tĩnh hơn. Tôi sẽ học cách kiểm soát những cảm xúc và suy nghĩ của mình.

Ngày hôm nay, tôi sẽ học cách tha thứ những gì người khác đã gây ra cho tôi, bởi tôi luôn nhìn vào hướng tốt và tin sự công bằng của cuộc sống.

Ngày hôm nay, tôi sẽ cẩn trọng hơn với những lời nói của mình. Tôi sẽ lựa chọn ngôn từ và diễn đạt chúng một cách có suy nghĩ và chân thành nhất.

Ngày hôm nay, tôi sẽ tìm cách sẻ chia với những người bạn quanh tôi khi cần thiết, bởi tôi biết điều quý nhất đối với con người là quan tâm lẫn nhau.

Ngày hôm nay, trong cách đối xử, tôi sẽ đặt mình vào vị trí người đối diện, để lắng nghe những cảm xúc của họ, để hiểu rằng những điều làm tôi tổn thương cũng có thể tổn thương đến họ.

Ngày hôm nay, tôi sẽ an ủi và động viên những ai đang nản lòng. Một cái siết tay, một nụ cười, một lời nói của tôi có thể tiếp thêm sức mạnh để họ vững tin bước tiếp.

Ngày hôm nay, tôi sẽ dành một chút thời gian để quan tâm đến bản thân mình. Tôi sẽ làm tâm hồn và trí óc mình phong phú, mạnh mẽ hơn bằng cách học một cái gì đó có ích, đọc một cuốn sách hay, vận động cơ thể và ăn mặt ưa nhìn hơn.

Ngày hôm nay, tôi sẽ có một danh sách những việc cần làm. Tôi sẽ nổ lực nhất để thực hiện chúng và tránh đưa ra những quyết định vội vã hay thiếu kiên quyết.

Ngày hôm nay, tôi sẽ bỏ lại phía sau mọi lo âu, cay đắng và thất bại, khởi động ngày mới với một trái tim yêu thương và hồn nhiên nhất. Tôi sẽ sống với những khát khao, mơ ước mà mình luôn ấp ủ.

Ngày hôm nay, tôi sẽ thách thức mọi trở ngại trên con đường mà tôi lựa chọn và đặt niềm tin. Tôi hiểu rằng, khó khăn là một phần của cuộc sống và chúng tồn tại để tôi chinh phục và vượt qua.

Ngày hôm nay, tôi sẽ sống hạnh phúc, tôi sẽ trãi rộng lòng để cảm nhận cái đẹp trong cuộc sống, để yêu thương và tin tưởng những người tôi yêu quý và những người thương yêu tôi. Tôi sẽ làm những việc khiến tôi cảm thấy hạnh phúc: Xem một bộ phim hài, làm một việc tử tế, giúp đỡ một ai đó, nghe một bài nhạc yêu thích…

Và ngày hôm nay, ngay bây giờ, tôi cảm nhận được hạnh phúc và sức sống bắt đầu một ngày mới thật có ích - bất kể ngày hôm qua thế nào.

Và bạn cũng vậy nhé!

Thứ Năm, 6 tháng 11, 2008

Viết cho em!

Hơn lúc nào hết, chúng ta đang đứng trước một cơ hội lớn và cũng là thách thức của cuộc đời mình! Đúng ra lúc này em đã ra trường, đã có một công việc ổn định, còn gì mong chờ hơn thế nữa đúng không em? Cuộc đời thênh thang lộng gió mà em của chị đã không đi, không dám tiên phong, không dám đương đầu với thử thách mà cuộc sống đã thử lòng em.

Bao nhiêu người ao ước được đặt chân vào giảng đường đại học, được một lần làm sinh viên, được chăm chút trong vòng tay của gia đình. Vậy mà…

Em của chị đã bỏ ngang khi đang là sinh viên năm 3, em đã bắt đầu làm lại nhưng không chịu cố gắng, em biết đứng lên sau vấp ngã nhưng lại không dám bước đi, không cố gắng để vượt qua vết thương ấy. Chị tiếc cho em, chị buồn cho chị vì có một đứa em như thế. Những rối rắm trong lòng đôi khi làm người ta không biết đâu mà lần mò, tháo gỡ, chị biết. Nó đã làm cho người ta lạc vào mê cung của bế tắc, của tuyệt vọng. Rồi chính điều này đã làm người ta cảm thấy tự ái, cảm thấy mình bị lẻ loi, cô độc. Và em, chị biết em cũng đang rối bời như thế. Hãy vượt qua nhé, em của chị.

Cái gì cũng có hai mặt “Trắng”,” Đen” của nó, ngay cả cuộc sống cũng vậy em à! Nhưng em thấy màu “Đen” của nó làm gì? Liệu nhìn nó em có vui lên tí nào không? Có cố gắng sống tốt hơn được không? Hay là thấy nó để rồi lao vào những cuộc nhậu cùng bạn bè mà em luôn cho là chiến hữu?

Cuối cùng em của chị được gì?

Em đòi bỏ nhà đi, không muốn ai bận tâm, em trở nên bi quan vào cuộc sống. Buồn cười cho em của chị! Em nhìn lại xem, những thứ làm em buồn có ghê gớm đến mức đó không em, có bằng góc nhỏ những gì chị đã trãi qua không? Chỉ là những thứ vặt vãnh thôi em à. Cuộc sống đã phủ cho chúng ta những lớp bụi trần của những con người đang sống và làm việc cho nó. Ai cũng phải thế, phải lấm lem bụi đời! Em hiểu không?

Em vẫn chưa nhìn thấy được những gì kỳ diệu, đẹp nhất của cái tuổi 23 em mang. Một lần chị đã cho em đọc một bài báo, trong đó một bài thơ mà chị tâm đắc, còn em cho là lý thuyết, em nhớ không? Bây giờ chị nhắc lại để dành tặng em, hy vọng là em hiểu hơn.

Mỗi buổi sáng ở Châu Phi, một con linh dương thức dậy

Nó biết rằng nó phải chạy nhanh hơn cả con sư tử, nếu không nó sẽ bị giết

Mỗi sáng một con sư tử thức dậy

Nó biết rằng nó phải chạy nhanh hơn con linh dương chậm nhất

hoặc nó sẽ bị chết đói

Điều quan trọng không phải là việc bạn sẽ là sư tử hay linh dương.

Khi mặt trời mọc, bạn nên bắt đầu chạy.

Gia đình, người thân đang rất kỳ vọng vào em. Vậy mà em của chị không ý thức được trách nhiệm của cái tuổi 23, của một công dân trẻ ấy. Những câu hỏi tại sao vớ vẫn của em, những cục tự ái không lý do ấy khiến em của chị đã đánh mất những ước mơ. Có đáng buồn không em?

Em à, hãy sống, học tập, lao động hết mình nhé em của chị. Những thứ vẫn vơ hãy vứt đi cho nhẹ lòng. Dù biết rằng cuộc đời là bể khổ nhưng không phải hoàn toàn thế đâu em, nó không toàn là nước mắt như em đã nghĩ. Điều quan trọng là em nhìn nó bằng lăng kính màu gì, em cũng có thể nhìn vào các chấn song cửa sắt, cũng có thể nhìn xuyên qua nó được mà, phải không em?

Thứ Ba, 4 tháng 11, 2008

Phải chăng Mồ Côi là có tội!

Mỗi dịp cuối tuần là VTNA lại lên đường về với các em, như thường lệ, hôm nay các thành viên VTNA đã thức dậy từ rất sớm để đến với các em mồ côi, khuyết tật tại Lagi – Bình Thuận trong sự hăng hái, hân hoan của mọi người.

Dưới cái nắng nhẹ của khí trời vào đông, các tay lái lụa của VTNA chúng tôi đã vượt qua hơn 150 km để đến với các em, đến với các mảnh đời kém may mắn nơi đây.

Điểm đầu tiên chúng tôi dừng chân là Khu nuôi dạy trẻ mồ Côi Hàm Tân thuộc thị xã Lagi – Bình Thuận. Nơi đây đã nuôi dạy hơn 30 em, các em đến đây từ nhiều hoàn cảnh: không gia đình, không người thân, không nơi nương tựa, hoàn cảnh khó khăn…..Các em lớn lên từng ngày, từng giờ là nhờ có sự chăm sóc tận tình của các Mẹ, của Mẹ Thu, người phụ trách nơi này. Họ là những con người nhân ái, ăn không ngon, ngủ không yên vì các em.

Có ai biết đằng sau ánh mắt ngây thơ và trong veo đó của các em là cảm giác bâng khuâng như sợi khói xanh sau bếp, bay mãi, bay lên mãi trời cao. Các em có tội gì đâu? Các em ngây thơ, trong trắng, hồn nhiên và búng bính…ánh mắt trong veo kia của em cũng đâu có lỗi gì? Bố ơi! Bố ở đâu? Mẹ ơi! Mẹ ở đâu…???? Phải chăng mồ côi là có tội!...

Và ở giữa những nơi rộn rã tiếng nói cười đó, có một góc nhỏ dành cho những em nói không thành tiếng, nghe chẳng ra lời. VTNA chúng tôi đã tìm đến với Trẻ Khuyết Tật Khiếm Thính của tỉnh Bình Thuận. Các em nơi đây đa số là câm điếc từ lúc mới sinh ra…Câu chào không thành tiếng, thêm vào đó là sự thân thiện, gần gũi của các em làm chúng tôi như vơi đi hết mọi mệt mỏi thay vào đó là những tiếng cười vang, của em, của chúng tôi …sau một chặng đường dài nắng gió.

Các em nơi đây cũng như mọi trẻ em khác, cũng bình thường, lành lặng, riêng chỉ có một điều mà có lẽ nó đã khiến các em sống âm thầm lặng lẽ, khiến cho các em có nỗi buồn vẫn vơ là việc có thể cất tiếng gọi Mẹ, gọi Ba thân thương triều mến, được bi bô như những đứa trẻ mà các em tiếp xúc mỗi ngày.

Các em có ánh mắt đăm chiêu, khi thì buồn rũ rượi, dõi về khoảng không xa xăm mà không biết là em đang nghĩ điều gì? Ngồi nhìn các em mà lòng nặng trĩu. Chúng ta sẽ làm được gì cho các em, cuộc sống của các em sau này sẽ thế nào…bao nhiêu câu hỏi vẫn đang chờ câu trả lời, nhưng….

Chúng tôi rời các em khi trời cũng đã về chiều, hẹn một ngày tái ngộ, một ngày thật gần, một ngày đẹp trời vào cuối tháng 11 này nhé các em. Cái vẫy tay chào như nhắn nhủ bao điều….