Ta gặp nhau vào mùa đông năm ấy, giữa mùa đông SG trời trong và xanh cao lắm. Rồi ta xa nhau cũng vào những ngày sang đông. Trong nó mùa đông luôn ẩn chứa nhiều nhung nhớ.
Nó nhớ những khoảnh khắc ngắn ngủi đơn giản mỗi buổi sáng khi gặp nhau, một nụ cười tinh nghịch, một cái nhìn trìu mến, một cái phà hơi nghịch ngợm thật ấm áp vô cùng.
Nó nhớ những con đường xơ xác lá khi gió đông về, nơi đó nó và bạn đã đi qua những mùa đông.
Nó nhớ quán cafe nhỏ bé với những bản tình ca mùa đông, với những ánh đèn đủ sưởi ấm nó và bạn thôi, bạn nhớ không?
......
Nó nhớ nhiều, rất nhiều....nỗi nhớ của mùa đông.
Rồi mùa đông đã xa...
Và chúng ta cũng thế....
Rồi chúng ta lại gặp nhau cũng vào một mùa đông.
Và chúng ra là 2 kẻ xa lạ....
Lỗi không phải tại mùa đông!!!!
Mùa đông năm nay, cơn gió đầu mùa đã làm cho nỗi nhớ dâng trào, cảm thấy một hơi lạnh nơi lòng bàn tay....
và .... mùa đông năm nay....
Có rất nhiều bàn tay chìa ra cho nó nắm lấy....
Nó vui vì bàn tay được sưởi ấm từ những tấm lòng...
Những ngày lạnh giá sẽ đến nhưng nó không sợ....
Mãi mãi mùa đông này qua mùa đông khác...
Luôn sưởi ấm đôi bàn tay nó nhé...
Mãi mãi nhé những tấm lòng...
Mãi mãi một mùa đông....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét