Mùa Đông Sài Gòn không lạnh nhưng sao lòng con như buốt giá, cũng nơi đây, mùa Đông 3 năm về trước Ba đã rời xa 5 chị em con mãi mãi, mỗi làn gió thổi qua là mỗi lần lòng con đau nhói.
Giờ đây, ngồi nhớ Ba, muốn viết cho Ba, viết về những kỷ niệm. Kỷ niệm con viết cho Ba là những kỷ niệm đã qua. Kỷ niệm con viết cho Ba là những ngày được - mất. Kỷ niệm con viết cho Ba là những day dứt, xót xa, dằn vặt về cái ngày ấy… cái ngày mà con không tin vào mắt mình và có lẽ gia đình mình cũng thế phải không Ba?
Con biết Ba sẽ buồn vì sao con gái Ba lại yếu đuối đến thế, và chắc chắn Ba sẽ nghĩ rằng tại sao cuộc sống thời hiện đại mà con gái Ba lại cứ nghĩ nhiều về quá khứ, nghĩ nhiều đến những chuyện đã xãy ra và không bao giờ lấy lại được. Nhưng Ba ơi! Con người có thể có những ước mơ, sở thích kỳ quái, người ta có thể mơ ước giàu sang, xe này, nhà nọ, ông to, bà lớn…nhưng đôi lúc phải tìm cho mình một ký ức làm bộ sưu tập cho khoảng thời gian đã qua để làm “giàu” thêm tình cảm chứ, phải không Ba?
Tuổi thơ của con được lớn lên trong sự thương yêu, chìu chuộng của Ba Má. Một gia đình có tới 5 anh chị em, nhưng lúc nào con cũng hãnh diện là người gần Ba nhiều nhất, được Ba thương yêu nhiều nhất. Mà không gần sao được, khi con gái lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo sau Ba. Con làm sao quên được những ngày Ba cõng con trên lưng, rồi điệu con lên vai, tới những ngày con đi học, Ba lại phải đứng hàng giờ để đợi đón con nơi cổng trường.
Hết cấp I, con phải rời xa Ba Má để lên thị trấn học, tiếp tục cuộc hành trình mà Ba Má đã kỳ vọng ở các con. Ba luôn cho con niềm tin và sức mạnh, rồi những ngày Ba trầm ngâm suy tư, con được nghe Ba nói về nỗi lo và ước mơ giản dị: Ba luôn mong các con của Ba ăn học nên người, sống đời lương thiện, và nhất là luôn biết nhường cơm xẻ áo, giúp người hoạn nạn.
Hết cấp III tại quê nhà, con lại khăn gói lên đường vào SG tiếp tục việc học của mình cùng các anh chị. Ba, một lần nữa chìa tay ra dắt con lên xe và tiển con lên đường. Cái nắm tay thật chặt của Ba, con đã hiểu. Ba không nói, ánh nhìn của Ba dành cho con thôi cũng quá đủ rồi phải không Ba? Ba luôn là như thế….
Cuộc đời Ba lao đao theo cuộc sống thời chiến tranh, nhiều lần gia đình mình đã trắng tay, nhưng Ba Má vẫn chịu khó, kiên nhẫn làm việc. Con học ở Ba một điều thật đơn giản: Hãy tin vào sức mạnh làm việc của mình, không màng tranh đua, lọc lừa ai. Vì hoàn cảnh, Ba Má phải xa các con, hy sinh rất nhiều để con cái học thành người. Nhiều lúc Ba Má cũng như các anh em chúng con lại thèm một mái ấm gia đình đoàn tụ, thèm có một bữa ăn với đầy đủ 7 người. Nhưng thương con, lo cho tương lai của các con Ba đành thở dài, lắc đầu và chấp nhận….
Rồi một ngày cũng vào mùa Đông năm ấy, quê mình mưa lạnh, bão lũ các anh chị em chúng con muốn Ba Má vào để được đoàn tụ. Ba Má rất vui và hãnh diện vì các con của mình, các anh em chúng con cũng hạnh phúc không kém vì đã hơn 8 năm gia đình mình mới ngồi lại đủ 7 người như thế phải không Ba. Nhưng trớ trêu thay, niềm vui của Ba chưa trọn vẹn, niềm hạnh phúc của con chưa đong đầy…. Cũng mùa Đông 2 năm sau đó….mùa Đông của hội tụ rồi lại chia ly….
Vào một ngày sang Đông, sáng còn nhìn thấy ánh mắt Ba dõi theo khi đi làm, chiều đến, khi hoàng hôn sắp ngã, con còn đang ở cty thì nhận được điện của em trai: “Năm ơi, về sớm nha, Ba đang ở BV”, bất ngờ nhưng cũng cố gắng sắp xếp về BV, gọi điện cho chị hỏi Ba nằm phòng nào, chị kêu con về nhà đi vì Ba về nhà rồi. Lòng thầm nghĩ chắc Ba không có gì, nghỉ đơn giản thế thôi, vì sáng khi đi làm Ba vẫn còn khoẻ mạnh, Ba không bịnh, Ba vẫn khoẻ cơ mà…Con định quay lại để đi học, nhưng hình như có cái gì đó ngăn cản bước chân con. Con lại muốn về, vừa tới nhà, con không tin là chuyện gì đã xãy ra với gia đình mình, con thật sự không tin. Anh trai ra sân đón con, cậu mợ đứng che hình ảnh Ba đang nằm để con không nhìn thấy. Nhưng…. Ba ơi… làm sao con có tin được được khi nghe tiếng khóc của Má, của các chị ….con bước vào nhà mà trời đất như sụp đổ dưới chân con… thật sự con không thể tin được…tại sao thế hả Ba…
Con gái Ba lúc đó đã không khóc, lòng buồn đến tái tê, con chỉ biết nắm bàn tay Ba và hướng ra một hướng khác, để nuốt vội vào tim mấy giọt nước mắt mèo nheo. Các anh chị em, cậu mợ ai cũng lo cho con, nhưng họ đâu biết rằng Ba đã dạy cho con cái tính ấy, phải bình tĩnh trước mọi sự việc Ba nhỉ?
Và rồi những ngày sau đó con đã không làm như thế được nữa, con đã khóc, khóc rất nhiều…Hình ảnh một ông cụ bước vào độ tuổi 60 cứ điềm nhiên dõi theo con khi đi làm, khi đến lớp, rồi ngay cả đến những lúc con ngồi học bài đêm khuya...
Ba ơi! Bài học suốt cả cuộc đời Ba để lại trong tâm trí con là sự cần cù kiên nhẫn, không màng danh lợi, sống một đời trong sạch vị tha. Bây giờ trên các ngã đường con đi đều không còn có Ba bên cạnh, không còn cái nắm tay thật chặt, không còn cái nhìn trìu mến, đường đời chỉ còn lại mình con, những lúc buồn phiền trong nỗi nhớ Ba, những lúc vấp ngã trong cuộc sống, con lại tự vỗ về mình. Ba là tấm gương không vẩn đục bụi trần cho chúng con hãnh diện soi chung mỗi khi cảm thấy chán nãn ,bi quan vì những đoạn đường gai góc khó đi trong cuộc sống. Con thèm mãi mãi vẫn được là con gái nhỏ của Ba, chắc không bao giờ niềm nhớ thương này phôi phai theo cùng với năm tháng ….Ba ơi! Mãi bình yên Ba nhé!
Con gái viết cho Ba!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét