Thứ Ba, 4 tháng 11, 2008

Phải chăng Mồ Côi là có tội!

Mỗi dịp cuối tuần là VTNA lại lên đường về với các em, như thường lệ, hôm nay các thành viên VTNA đã thức dậy từ rất sớm để đến với các em mồ côi, khuyết tật tại Lagi – Bình Thuận trong sự hăng hái, hân hoan của mọi người.

Dưới cái nắng nhẹ của khí trời vào đông, các tay lái lụa của VTNA chúng tôi đã vượt qua hơn 150 km để đến với các em, đến với các mảnh đời kém may mắn nơi đây.

Điểm đầu tiên chúng tôi dừng chân là Khu nuôi dạy trẻ mồ Côi Hàm Tân thuộc thị xã Lagi – Bình Thuận. Nơi đây đã nuôi dạy hơn 30 em, các em đến đây từ nhiều hoàn cảnh: không gia đình, không người thân, không nơi nương tựa, hoàn cảnh khó khăn…..Các em lớn lên từng ngày, từng giờ là nhờ có sự chăm sóc tận tình của các Mẹ, của Mẹ Thu, người phụ trách nơi này. Họ là những con người nhân ái, ăn không ngon, ngủ không yên vì các em.

Có ai biết đằng sau ánh mắt ngây thơ và trong veo đó của các em là cảm giác bâng khuâng như sợi khói xanh sau bếp, bay mãi, bay lên mãi trời cao. Các em có tội gì đâu? Các em ngây thơ, trong trắng, hồn nhiên và búng bính…ánh mắt trong veo kia của em cũng đâu có lỗi gì? Bố ơi! Bố ở đâu? Mẹ ơi! Mẹ ở đâu…???? Phải chăng mồ côi là có tội!...

Và ở giữa những nơi rộn rã tiếng nói cười đó, có một góc nhỏ dành cho những em nói không thành tiếng, nghe chẳng ra lời. VTNA chúng tôi đã tìm đến với Trẻ Khuyết Tật Khiếm Thính của tỉnh Bình Thuận. Các em nơi đây đa số là câm điếc từ lúc mới sinh ra…Câu chào không thành tiếng, thêm vào đó là sự thân thiện, gần gũi của các em làm chúng tôi như vơi đi hết mọi mệt mỏi thay vào đó là những tiếng cười vang, của em, của chúng tôi …sau một chặng đường dài nắng gió.

Các em nơi đây cũng như mọi trẻ em khác, cũng bình thường, lành lặng, riêng chỉ có một điều mà có lẽ nó đã khiến các em sống âm thầm lặng lẽ, khiến cho các em có nỗi buồn vẫn vơ là việc có thể cất tiếng gọi Mẹ, gọi Ba thân thương triều mến, được bi bô như những đứa trẻ mà các em tiếp xúc mỗi ngày.

Các em có ánh mắt đăm chiêu, khi thì buồn rũ rượi, dõi về khoảng không xa xăm mà không biết là em đang nghĩ điều gì? Ngồi nhìn các em mà lòng nặng trĩu. Chúng ta sẽ làm được gì cho các em, cuộc sống của các em sau này sẽ thế nào…bao nhiêu câu hỏi vẫn đang chờ câu trả lời, nhưng….

Chúng tôi rời các em khi trời cũng đã về chiều, hẹn một ngày tái ngộ, một ngày thật gần, một ngày đẹp trời vào cuối tháng 11 này nhé các em. Cái vẫy tay chào như nhắn nhủ bao điều….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét