Một buổi chiều mưa lất phất, bên đường, mọi người đang quây quần quanh hàng bán ngô nướng, những chiếc ngô thơm phức bốc khói nghi ngút… Bỗng tiếng bà chủ quán vang lên: "Ba cái vị chi là sáu ngàn, mày mà không trả tiền cho bà thì đừng hòng ra khỏi đây…".
Bà đang nói với cậu bé bán vé số chừng 13 - 14 tuổi, mắt đã ươn ướt, môi run lập cập, đầu bết nước, những tờ vé số trên tay đã ướt nhèm.
Những người xung quanh, một số thì nhìn em với con mắt khinh bỉ lẫn thương hại, số khác không quan tâm, í ới gọi bà chủ nhanh mang hàng.
Từ bên ngoài, một chị mua ve chai, sau khi dựng chiếc xe đạp cũ bên lề đường, len vào giữa đám đông, rút những đồng tiền nhàu nát vừa kiếm được đưa cho bà chủ, đủ số tiền mà cậu bé cần trả cho bà.
Ra đến giữa đường, cậu bé chạy theo, những giọt nước mắt đã bật lên thành tiếng nấc, nó đưa hai chiếc ngô nướng giờ đã lạnh ngắt vì mưa cho chị. Chi rút chiếc khăn tay nhăn nhúm lau lên khuôn mặt đầm đìa nước của cậu bé và khẽ lắc đầu:
- Chị không lấy đâu, em mang về đi và từ nay em đừng làm như thế nữa, “đói cho sạch rách cho thơm” em ạ.
Rồi chị nhoẻn miệng cười với cậu bé: "Hôm nay em không bán được chiếc vé số nào sao?".
Cậu bé đưa tay lên quệt nước mắt và khẽ lắc đầu… Kéo cậu bé lại gần mình hơn, nước mắt chị cũng lăn dài trên gò má…
Trời ngày một tối, mưa cũng nặng hạt hơn…
Tôi đã may mắn được chứng kiến cảnh tượng trên vào một buổi chiều muộn… Giữa dòng đời tấp nập với bao lo toan, tính toán, những người như chị đã xoa dịu phần nào trái tim non nớt của cậu bé...
Từ bé tôi đã được ba mẹ, thầy cô dạy về tình thương yêu, được đọc rất nhiều những câu chuyện cảm động… Nhưng đến bây giờ tôi mới hiểu thế nào là “tình người”. Hình ảnh hai con người khốn khó với những giọt nước mắt ấm áp giữa chiều mưa cứ ám ảnh tôi mãi, và có lẽ nó sẽ cùng tôi đi đến suốt cuộc đời…
Thứ Tư, 4 tháng 6, 2008
Bài học về tình người!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét