Cơn mưa xối xả ập đến khi các thành viên của VTNA đã đến nơi tập trung để chuẩn bị chuyến đi tặng tập sách đợt III cho 56 em mồ côi và 20 phần quà cho cụ già tại chùa Từ Hạnh – Bình Tân. Nhưng cơn mưa không ngăn được bước chân những thành viên của VTNA. Bởi lẽ, mong muốn nhỏ nhoi của chúng tôi là được mang chút hơi ấm của mình và một chút xíu yêu thương đến với các em, đến với những mảnh đời bất hạnh.
Gần 4 giờ chiều 17/08, các thành viên đã có mặt đầy đủ, nhưng dường như ông trời đã thử lòng chúng tôi. Từng hạt mưa lần lượt rơi xuống, mưa càng lúc càng nặng hạt, chưa đầy 15 phút nước đã ngập tràn con hẻm nhỏ ngay điểm tập trung tại nhà MDB. Ngồi nhìn mưa mà trong lòng của mỗi thành viên nơm nớp lo âu mong cho trời tạnh để chuyến đi đến nơi đúng hẹn. Lòng thầm nghĩ, 21/8 này các em khai trường rồi, liệu ngày đầu đến trường các em có đủ sách, có tập mới để khoe cùng bạn bè. Thời gian trong tuần ai cũng phải đi làm, nghĩ thế mà VTNA quyết định lên đường.
Hạnh phúc một chiều mưa... Chụp lẹ cái coi, ướt hết rồi nè...
Hải ơi! Qua đường nè!
Dưới cơn mưa tầm tã, đường 3/2, Kinh Dương Vương toàn một màu trắng xóa, 4 chiếc xe của VTNA lần lượt vượt qua những điểm ngập, các tay lái lụa cố gắng để không bị tắt máy , bọt nước tung tóe, ai nấy đều ướt như chuột lột nhưng vẫn cố gắng để giữ khô các thùng sách và quà mang tới cho các em.
May quá, những thùng "kinh sử" không ướt - chỉ vài cuốn bị nước thấm vào - nhờ Sư phơi hộ tụi con nhé.
Tới nơi đã trễ so với giờ hẹn, các em đến giờ cơm chiều nên quà của các em phải gởi lại nhờ Sư Cô chia vào ngày sau. Từng phần quà được VTNA trao cho các cụ, niềm vui hiện lên trên từng khuôn mặt, cái bắt tay, lời hỏi thăm, rồi những giọt nước mắt hạnh phúc hay một nỗi niềm được in lên khóe mắt một vài cụ .
Em và bánh xe cuộc đời!
Cụ ơi! Con xin gởi cụ, khỏe thật nhiều cụ nhé!
Cùng một nơi - 2 thế hệ
Trời mưa chân cụ đau nhức lắm cháu ạ!
Bé Bích Ngọc tròn 8 tháng tuổi
Đây cũng là lần đầu tiên VTNA bơi giữa lòng Sài Gòn để đến với các mảnh đời bất hạnh. Chúng tôi ra về trong lúc trời vẫn còn đổ mưa, từng hạt mưa như nhắc nhủ bao điều. Mưa lạnh, răng cắn răng nhưng trên môi không thiếu tiếng cười. Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khi nhìn thấy cái vẫy tay chào sao ấm lòng đến lạ.
Một bé trai không biết nói, không biết cười...
Ấy thế mà ánh mắt bé cũng đã sáng lên khi chúng tôi đến thăm...
Niềm vui người ở lại,
Hạnh phúc người ra về.
He he, Anh Phương nhà ta quyết định lội nước chân trần. Vắt vớ bỏ vào bịch.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét