Thứ Ba, 5 tháng 8, 2008

Mẹ cho hết - cho con tất cả. Cha cho con - cho cả cuộc đời!

Trong cuộc sống, có những điều người ta phải nói hết bằng lời, nhưng cũng có bao điều người ta chỉ cảm nhận bằng ánh mắt. Tình yêu là thế đấy! Sinh ra ở một làng quê nghèo, quanh năm suốt tháng chỉ biết đến ruộng đồng cây lá, chỉ biết Ba Mẹ ngày ngày “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, chưa một lần biết đến ngày Sinh nhật và cũng chưa bao giờ biết Vu Lan là gì.

Ngày ấy, khi lên cấp II, vì hoàn cảnh nó phải xa Ba Mẹ để lên thị trấn tiếp tục việc học của mình.Với nó, những ngày lễ là những món hàng xa xỉ . Xem ti vi nghe nói sắp đến ngày Vu Lan, sự chuẩn bị của mọi người làm lòng nó cũng nao nao nhưng không biết là ngày gì. Chờ ngày cuối tuần nó quay về quê hỏi Mẹ: “Vu Lan là gì vậy Mẹ?”. Mẹ giải thích cho qua câu hỏi của nó, giờ đây nó mới hiểu, Mẹ cũng như nó, sinh ra ở một làng quê với lũy tre làng, quanh năm ruộng vườn cứ quấn lấy chân tay lấy đâu Mẹ hiểu được những ngày lể ấy.

Ngày nó phải xa Ba Mẹ và em để vào Sài Gòn đi học, đêm ấy, đêm cuối cùng nó được ngủ chung với Mẹ, mùi khét nắng từ tấm áo sờn của mẹ làm mắt nó ướt sẫm, nói dúi đầu vào lòng Mẹ. Đôi bàn tay chai sạm, thô ráp vút ve dặn dò.

Và hôm nay đây, khi sống giữa phố thị phồn hoa của Sài Gòn, đi đâu cũng thấy người ta chuẩn bị cho ngày lễ, lướt Blog cũng thấy toàn những lời chúc cho ngày Vu Lan. Lòng nó bổng buồn nao nao, chợt nó hiểu ra được câu trả lời của Mẹ mà hơn 18 năm qua nó vẫn chưa hiểu hết. “Vu Lan là hơi ấm tỏa ra từ bàn tay mẹ, là ánh trìu mến ,thật hiền mỗi khi nó đi xa. Có thể nó cũng chưa hiểu hết ý nghĩa của ngày này nhưng duy nhất một điều nó biết là tình yêu vô bờ bến mà Mẹ dành cho nó ”.

Mẹ - tiếng gọi ấy đủ làm nó giật mình, đủ làm nó cay khóe mắt. Ngày ấy, khi đi qua những đoạn đường khó khăn, Mẹ thường nắm tay nó, nhưng nó đẩy tay Mẹ ra vì sợ bạn bè châm chọc “lớn rồi mà cứ bám theo Mẹ”. Và bây giờ, nó nhận ra một điều, dù có trưởng thành bao nhiêu thì trên bước đường nó đi đều cần có bàn tay Mẹ dìu dắt. Mẹ là cái phao khi nó gặp bão tố, là thảm cỏ nâng nó đứng lên khi vấp ngã, là nụ cười khi con mệt mỏi. Nó hạnh phúc biết nhường nào khi có một người như Mẹ, khi biết mình có một tình yêu luôn ấp ủ, trong nó, trong Mẹ. Nó vẫn là người hạnh phúc nhất phải không Mẹ, vì nó có Mẹ!

Chưa một lần nó nói nó yêu Mẹ nhưng nó biết không ai hiểu nó bằng Mẹ. Yêu lắm Mẹ của nó ơi!

“Con không quên lời Mẹ ru ngọt mật
Tiếng của Cha con cất giữ trong tâm
Mỗi lần Cha răn dạy con lỗi lầm
Bao kỷ niệm âm thầm hồi tưởng lại”


“Nay Cha đã thiên thu yên giấc ngủ
Còn Mẹ già lây lất cõi trần ai
Con đớn đau chịu cảnh xa mẹ hoài
Đến khi nào được sum vầy Mẹ ơi !”


<\/embed>");To view this multimedia content, please enable Javascript.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét