Những ngày trước đây tâm trạng nó đang lo lắng cho sức khỏe của Huy. Ở tận Phú Yên xa xôi nên nó không thể tới thăm em được nhưng qua điện thoại nó biết em đang đau, đau lắm đúng không Huy. Mỗi lần gọi điện hỏi thăm sức khỏe của em đều là những lần nghe em đang khóc thét, tiếng một người Mẹ trẻ cũng nấc theo từng giọng nói. Khi Mẹ em báo rằng: “Chị D ơi, hơn 10 ngày nay Huy sốt cao, không ăn cũng không chịu bú, bịnh đã di căn lên mắt của Huy rồi, em không biết làm sao nữa, em buồn quá chị à”, nói đến đây đầu dây bên kia chợt im lặng, nó cũng lặng đi không nói thành lời. Nó buồn chỉ một thôi, còn Ba Mẹ Huy sẽ thế nào? Một đứa con kháu khỉnh chưa tròn 2 năm tuổi đã phải chịu nỗi đau thể xác như thế. Sao ông trời bất công với các em vậy, sao các em phải gánh chịu những nỗi đau này. Tuổi thơ của các em, tương lai của các em, những mầm xanh tương lai của đất nước giờ đây phải gánh chịu một nỗi đau đến xé lòng.
Đến hẹn lại lên, mỗi tháng một lần nó được cùng chung vui với các em, cùng hát lên bài ca sinh nhật. Và hôm nay, cũng trong ngày đại Lễ Vu Lan này, tại khoa nhi BVUB đang rộn tiếng cười của các em. Các em được tổ chức Sinh Nhật thật hoành tráng với sự tham dự của rất nhiều người. Trong lúc cùng vui với Chú hề Si Đô, các em đã nói cười mà quên đi sự đau đớn. Đứng nhìn các em vui chơi mà lòng đầy hạnh phúc.
Cùng hát lên bài ca sinh nhật
Vui chơi cùng chú hề Si Đô
Cùng xem ảo thuật.
Nó không thể làm gì khác hơn được nữa, nó cầu mong sự bình yên luôn ở bên các em, bên các bậc làm cha, làm mẹ. Các em hãy biết chấp nhận thực tại mà sống vui vẻ, chúng ta cùng chia sẻ những nỗi niềm với những hoàn cảnh đáng thương ấy. Hy vọng rằng những ánh mắt đau đáu, đượm buồn không còn hằn lên từng khuôn mặt của các em. Nó mong rằng trên môi các em luôn có một nụ cười: Nụ cười lạc quan, nụ cười biết chấp nhận mọi nỗi đau thử thách, nụ cười của niềm tin chiến thắng bệnh tật, một nụ cười của ngày mai tươi sáng.
Cầu nguyện sự bình yên luôn về bên em.
P/S: Cảm ơn hình ảnh từ slide chị Tố Oanh!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét