Bài viết từ : VTNA
Xót thương cho những người bất hạnh - những người cùng khổ. Hãy làm những gì mình có thể để an ủi và vỗ về một phần nào những người thiếu may mắn đang gặp nhiều khổ đau. Nếu những người giàu biết bớt đi một phần nhỏ những gì họ đang thừa hưởng, nếu chúng ta ai đó biết hy sinh chút thời gian để đến sẽ chia và nâng đỡ những người cùng khổ ấy thì trần gian nầy sẽ rộn vang nhiều tiếng cười hơn cả tiếng khóc và vườn hoa thiên đường sẽ bắt đầu trổ hoa trên mặt đất này.
Dưới cái nắng nóng oi bức của những ngày vào hè, chúng tôi nhận ra trên đời này còn có bao tấm lòng nhân ái, các anh chị, các bạn luôn hướng tới các em. Họ đã có mặt đúng giờ và đã cùng VTNA chúng tôi lên đường tới với các em tại Cơ Sở Khiếm Thị Huynh Đệ Như Nghĩa.
Là những người không may mắn, các em sinh ra đã mang thân phận là một kiếp mù. Cuộc đời các em vì thế mà toàn là bóng tối vây quanh, không một tia sáng. Khao khát cháy bỏng đến tột cùng của các em là nhìn thấy được ánh sáng, nhìn được những gì diển ra xung quanh cuộc sống này.
Thế nhưng khi chúng tôi đến, sự vui mừng, sự lạc quan của các em đã làm cho chúng tôi như nhẹ cả người sau một tuần mệt nhọc với công việc của mình. Tất cả như tan biếng đi, còn lại là những tiếng cười vang của các em và các anh chị trong đoàn. Với sự pha trò của Anh Phương, các em có một trận cười thoả thích
Cùng đến đây ta cùng nắm tay. Đến nơi đây không có giận hờn, đến nơi đây không có tủi hờn, đến nơi đây chỉ có tiếng cười.
Tiếng hát của các em cất lên như xé lòng chúng tôi: “Huynh Đệ Như Nghĩa chúng ta anh em một nhà, Huynh Đệ Như Nghĩa chúng ta anh em cùng tiến bước. Dù không thấy mặt trời nhưng chúng ta vẫn tin. Dù không thấy mặt người nhưng chúng ta đừng âu lo….. “ Đúng thế, không còn con đường nào khác là phải vượt qua mọi gian khổ để hướng tới tương lai.. Không còn đôi mắt em còn trái tim. Các em như được hoà chung vào nhịp sống cùng với các anh chị của VTNA. Mỗi khi em hát, xua đi màn đêm, quanh em là những tiếng cười, những cái vút ve, xẻ chia của các anh chị.
Cuộc vui nào rồi cũng có giờ kết thúc, hội ngộ nào rồi cũng đến lúc phải chia tay. Giờ cơm của các em đã được các Sơ nơi đây chuẩn bị xong. Chúng tôi đưa các em đến bàn ăn, nhìn các em ngồi ăn mà không sao cầm nước mắt. Chỉ là những thói quen khi các Sơ chỉ bảo, chỉ làm theo cảm tính chứ các em có thấy được gì đâu. Các em cũng không biết rằng mình có lấy được thức ăn từ chén hay không, cứ thế… múc rồi đưa lên miệng. Miếng có miếng không. Biết nói gì với cá em, biết làm gì được cho các em. Chúng tôi ngồi lặng nhìn mà tim mình đau thắt.
Các em đã chia tay chúng tôi bằng bài hát . Một bài hát như nhắn nhủ bao điều, nó như một thông điệp để luôn nhắc nhở chúng ta.
“Nắng nếu không còn ấm – có còn là nắng nữa không. Rừng nếu không còn lá – có còn là rừng được chăng. Mây nếu chẳng còn bay - Sẽ được gọi tên là gì. Người nếu chẳng còn yêu – Có còn là người nữa không. Nắng mãi xin là nắng nhé - Rừng mãi xanh lá bạc ngàn. Mây xin mãi cứ bay – Cho tôi được luôn mãi yêu người. Yêu chan hoà như ánh nắng ấm – Ôm ấp khắp mọi nhà. Yêu như rừng tự do kết lá – Xôn xao cành hoa.
Muối nếu không mặn nữa – có còn là muối nữa không. Biển nếu không còn sóng có còn là biển được chăng. Hoa nếu chẳng toả hương sẽ được gọi tên là gì. Người nếu chẳng yêu người có còn là người nữa không. Muối mãi xin là muối nhé - biển mãi sóng dâng dạt dào. Hoa xin mãi ngát hương - cho tôi được luôn mãi yêu người. Yêu như loài hoa không tính toán – cho hương sắc nồng nàn. Yêu như biển thuỷ chung – sóng vỗ dạt dào ngàn năm.”
Trời đã nhá nhem tối, nhóm chúng tôi phải chia tay các em để về chuẩn bị cho công việc của ngày đầu tuần. Chia tay các em nhưng ai nấy cũng bùi ngùi, xúc động.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét