Hai tháng nay công việc - học hành lu bu không có thời gian ghé thăm các em tại BVUB thường xuyên được. Nó chỉ có thể hỏi thăm các bé mà Nó đã lưu giữ số ĐT, Nó luôn lo cho sức khoẻ của Huy, em chỉ mới 9 tháng tuổi và Mẹ em đã không thể chạy chữa tiếp mà mang em về tận miền Trung xa xôi ấy. Nghĩ tới các em Nó lại hình dung ra gương mặt ngây thơ của em, nụ cười của em và cả những khi lên cơn đau làm em khóc ngất. Sự vô tư, hồn nhiên của các em đã bị căn bệnh ung thư quái ác cướp đi. Tại sao ông trời lại bất công với các em thế nhỉ? Tại sao lại có căn bệnh này với các em? Tại sao các em lại phải chịu sự đau đớn này…Hàng trăm câu hỏi cứ hiện ra trong đầu Nó khi nghĩ tới các em.
Không còn thời gian ngồi đọc truyện cho các em nghe mỗi tuần, không còn những cái vuốt ve mỗi chiều thứ 4 hay thứ 6 dành cho các em , nhưng sâu thẳm trong tim lúc nào hình ảnh của các em cũng hiện hữu trong Nó. Đang trên tàu đi Nha Trang Nó nhận tin nhắn của Mẹ Huy, Mẹ Huy nói em đang sốt, mấy hôm nay Huy không chơi mà cứ khóc nhè. Nó lo cho em nhưng biết làm gì được khi phải ở cách xa nhau gần 800 Km. Rồi cũng hôm đó Nó lại nhận tin từ Mẹ Khang, Khang đã tia xong 25 tia vào thứ tư tức 26.03. Sau tia cuối cùng em sẽ được xuất viện thời gian. Nó mừng nhưng lại lo, căn bịnh này nó có thể di căn lúc nào không biết. Cầu mong mọi điều lành luôn đến với em, cầu mong em sẽ trở về với tuổi thơ của mình, được vui chơi như bao bạn bè cùng trang lứa.
Sau chuyến Nha Trang về Nó hứa sẽ đến thăm em, em nói em nhớ Nó và Phượng nhiều lắm. Dù mệt không đi học nổi nhưng nghĩ tới em Nó không thể ngồi nhà được. Em đang chờ Nó và Nó cũng nhớ em biết dường nào.
Vừa tới gặp em, những cái ôm em dành cho Nó và Phượng sao mà ấm áp thế. Nó nhìn em nhưng tim mình đau thắt lại.Rồi Nó cố lánh đi ánh mắt của mình khi em nhìn Nó, Nó sợ mình không cầm được những giọt nước mắt. Em đang tia, tay em nổi lên những vết bầm tím, nếu như em khỏi đi nữa thì tay em vẫn mang tật, đấy là một tin mà BS báo động cho gia đình Khang biết. Ngồi nói chuyện với Mẹ em mới biết em buồn thế nào. 8 năm tuổi, em biết gì về căn bịnh của mình, ấy vậy mà em vẫn cảm nhận được sự đau lòng nơi người lớn. Em nói em sợ nhìn thấy mẹ khóc, vì khi ấy em cũng sẽ khóc theo. Em mãi vui chơi với Phượng, còn Nó ngồi lắng nghe những tâm sự của mẹ em. Thỉnh thoảng nhìn em vui đùa cùng Phượng mà thấy vui chi lạ.
Mới 2 tháng Nó không ghé lên BV nhưng phòng 4 đã ra đi tới 7 em rồi. Ranh giới giữa cái sống và cái chết với các em sao mong manh quá vậy. Nó nghe mà không biết phải nói gì, trong người như có một cái gì đó đâm ngang qua, làm Nó đau thắt lại. Nó hình dung ra những khuôn mặt ngây thơ ấy trong đó có Huy, có A.Kối , có Thoảng, có bé Khang… các em đang phải đối mặt với cơn đau từng ngày. Giá như một phép màu đến với các em, giá như Nó có một điều ước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét