Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2009

An lạc nơi ấy nhé em!

 
333 magnify

Những ngày mệt mỏi chị đã đóng Blog và không còn thói quen vào hàng ngày như mọi khi. Hôm nay cũng không ngoại lệ với chị. Sao lúc nào cũng thế, niềm vui vừa ùa đến, chưa cảm nhận hết thì nỗi buồn lại ngang qua. Tối nay chị đi ăn tối với bạn, có thể nói là cũng khá vui, vui vì nhìn bạn mình vui. Thế nhưng chị chưa cảm nhận được hết niềm vui ấy thì bất chợt nhận tin nhắn của chị L: "Em ơi! TH mất rồi", trời đất như quây cuồng trước mặt chị, tim chị rung lên từng nhịp đập, chị nghe có chút nghèn nghẹn nơi mũi, chút khô nơi cổ họng... lúc này cũng khá khuya rồi, chị không thể gọi điện cho Dì để hỏi thêm gì nữa, nhưng cảm giác mất mác một cái gì đó làm chị đau, cảm giác này lặp lại cách đây 4 năm khi người thân chị ra đi.

Chị và em, tuy chưa một lần gặp mặt, dù rằng em rất muốn gặp chị, và cả chị và chị Linh cũng thế. Em cũng đã tìm mọi cách để chị em mình được gặp nhau phải không em, em nói : "D không vào thăm em được, nhưng em lại muốn được thấy D, muốn được nhìn thấy tiếng cười ha ha mà D thường nói chuyện với em vậy", và rồi mỗi tối chị em mình tâm sự, những cuộc điện thoại làm chị em mình gần nhau hơn. Thời gian sau này em sốt cao, cơn đau cứ hành hạ em của chị, em không còn cùng D chia sẻ nữa. Một thời gian lâu sau đó, thấy số điện thoại em hiện lên, em gọi cho chị cũng chỉ vì lo cho người khác thôi đúng không em? Em, một trái tim nhân hậu, một con người chỉ biết những người xung quanh mà quên cả thân mình. Nghe tiếng em nấc nghẹn, chị đoán em đang đau, nhưng em cố gắng nói vài câu và nhờ chị tìm đến BV để giúp một hoàn cảnh đang cần sự giúp đỡ. Chị tắt máy và gọi K qua đi với chị. Chị đã tìm mọi cách để thực hiện được được ước nguyện cho em. Chị và Linh đã hứa với Dì, và thầm hứa với em là sẽ làm bất cứ việc gì cho em, nếu em cần sự giúp sức nơi tụi chị. Một cô bé có trái tim nhân hậu bao la như trời biển.

Thời gian gần đây, em phải đi xa chữa trị. Chị em mình không còn liên lạc với nhau. Em còn nợ chị một lá mail, chị còn nợ em một lần gặp mặt, một tiếng cười chỉ dành riêng cho em.

Và em, hôm nay em đã ra đi, những gì chúng ta chưa làm thì không còn kịp nữa. Nơi ấy mong em của chị thật bình yên, nơi ấy sẽ không còn bệnh tật đau đớn cho em. Em ơi! Hãy an lạc nơi xa ấy. Chị và mọi người sẽ luôn bên em, sẽ cùng em cười tươi hơn nữa. Hằng ngày chị sẽ vào nhà và thăm em, cũng chỉ để cười, để Hug em một cái, thật nhẹ nhàng thôi nhưng để cho em của chị sẽ ấm áp hơn, mạnh mẽ hơn và thật vui nơi ấy.

Cùng thắp một nén nhang cầu nguyện cho TH các bạn nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét