Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2009

Gió trở về hay chỉ thoáng qua?

 
303 magnify
Rồi 1 ngày, gió lại ùa về, vẫn ấm áp nhẹ nhàng như ngày xưa, nhưng hình như không còn thuộc về cây nữa? Gió trở nên xa xôi quá! Cây mỉm cười với gió, cây muốn cảm ơn, muốn gió biết cây đã trưởng thành.

Cây đứng đó, 1 mình, lặng lẽ, âm thầm và cô đơn, gió đã không còn thổi…

Một ngày xa xôi nào đó được chia ở thì quá khứ, gió đã luôn bên cây, xua đi cái nóng bức của mùa hè, cái giá lạnh mùa đông. Gió ru cây ngủ, nhẹ nhàng an ủi dỗ dành mỗi khi cây buồn, mang đến niềm vui và biết bao cái mới lạ của cuộc sống. Gió cuốn đi những cái lo toan, cuốn đi nỗi buồn và những giọt nước mắt của cây. Gió mang đến sự ấm áp mà cây chưa từng được sở hữu…

Rồi không biết từ bao giờ, gió hiện hữu như 1 phần cuộc sống của cây…

Cây sung sướng đón gió mỗi khi bình minh đến, cây dang tay ôm gió vào lòng, để gió mãi là của riêng cây. Cây hạnh phúc biết chừng nào khi có gió bên cạnh, và hình như gió cũng vậy…

Mãi đến 1 ngày, có lẽ cây đã quên mất sự hiện hữu của gió, có quá nhiều thứ mới lạ xung quanh, cây tham lam tìm kiếm những niềm vui mới, ích kỉ bỏ mặc gió 1 mình. Dù thế nào thì gió vẫn thổi mà, gió vẫn sẽ bên cây mỗi khi cây mệt mỏi, gió sẽ lại ve vuốt ân cần, gió sẽ mãi là 1 điểm tựa bình yên…

Rồi 1 ngày, bất chợt mệt mỏi giữa những thứ xô bồ mà cây từng cho là mới lạ, cây đứng đó, chờ đợi gió đến an ủi vỗ về như gió đã từng làm. Cây phát hiện ra, gió không còn là của riêng cây. Cây đã khóc, những giọt nước mắt đau buồn và hối hận, không như những giọt nước mắt cây đã từng khóc chỉ để gió vỗ về…

Cây ghét gió đến bên cây âm thầm rồi cũng âm thầm ra đi…

Gió ra đi để lại 1 khoảng trống vô hồn và không thể nào lấp đầy lại được…

Thời gian trôi qua, cây vẫn sống, nhưng hình như cuộc sống đó buồn tẻ và thiếu đi nhiều màu sắc cần thiết…

Cây đã trưởng thành, nhờ sự ra đi của gió, cây biết quý trọng những thứ mình đang có, cây đã thôi ích kỉ và đang học cách tự mình đương đầu với cuộc sống, cây biết cách cho đi nhưng không phải để nhận lại. Có lẽ gió đã đúng khi rời xa cây, nếu không, chắc cây sẽ mãi ích kỉ khi gió còn bên cạnh…

Giờ đây, hình như cây đã quen với cuộc sống lặng lẽ và yên bình đó. Cây đã thôi chờ đợi gió. Cây cầu chúc ở 1 nơi xa xôi nào đó, gió tìm thấy 1 thứ khác để… yêu và cũng yêu gió thật nhiều.

Rồi 1 ngày, gió lại ùa về, vẫn ấm áp nhẹ nhàng như ngày xưa, nhưng hình như không còn thuộc về cây nữa? Gió trở nên xa xôi quá! Cây mỉm cười với gió, cây muốn cảm ơn, muốn gió biết cây đã trưởng thành. Cây chờ gió nói với cây, bất cứ thứ gì, để cây biết rằng gió vẫn còn đâu đó quanh đây…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét