Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2009

Viết cho em!

 
333 magnify

Hơn lúc nào hết, chúng ta đang đứng trước một cơ hội lớn và cũng là thách thức của cuộc đời mình! Đúng ra lúc này em đã ra trường, đã có một công việc ổn định, còn gì mong chờ hơn thế nữa đúng không em? Cuộc đời thênh thang lộng gió mà em của chị đã không đi, không dám tiên phong, không dám đương đầu với thử thách mà cuộc sống đã thử lòng em.

Bao nhiêu người ao ước được đặt chân vào giảng đường đại học, được một lần làm sinh viên, được chăm chút trong vòng tay của gia đình. Vậy mà…

Em của chị đã bỏ ngang khi đang là sinh viên năm 3, em đã bắt đầu làm lại nhưng không chịu cố gắng, em biết đứng lên sau vấp ngã nhưng lại không dám bước đi, không cố gắng để vượt qua vết thương ấy. Chị tiếc cho em, chị buồn cho chị vì có một đứa em như thế. Những rối rắm trong lòng đôi khi làm người ta không biết đâu mà lần mò, tháo gỡ, chị biết. Nó đã làm cho người ta lạc vào mê cung của bế tắc, của tuyệt vọng. Rồi chính điều này đã làm người ta cảm thấy tự ái, cảm thấy mình bị lẻ loi, cô độc. Và em, chị biết em cũng đang rối bời như thế. Hãy vượt qua nhé, em của chị.

Cái gì cũng có hai mặt “Trắng”,” Đen” của nó, ngay cả cuộc sống cũng vậy em à! Nhưng em thấy màu “Đen” của nó làm gì? Liệu nhìn nó em có vui lên tí nào không? Có cố gắng sống tốt hơn được không? Hay là thấy nó để rồi lao vào những cuộc nhậu cùng bạn bè mà em luôn cho là chiến hữu?

Cuối cùng em của chị được gì?

Em đòi bỏ nhà đi, không muốn ai bận tâm, em trở nên bi quan vào cuộc sống. Buồn cười cho em của chị! Em nhìn lại xem, những thứ làm em buồn có ghê gớm đến mức đó không em, có bằng góc nhỏ những gì chị đã trãi qua không? Chỉ là những thứ vặt vãnh thôi em à. Cuộc sống đã phủ cho chúng ta những lớp bụi trần của những con người đang sống và làm việc cho nó. Ai cũng phải thế, phải lấm lem bụi đời! Em hiểu không?

Em vẫn chưa nhìn thấy được những gì kỳ diệu, đẹp nhất của cái tuổi 23 em mang. Một lần chị đã cho em đọc một bài báo, trong đó một bài thơ mà chị tâm đắc, còn em cho là lý thuyết, em nhớ không? Bây giờ chị nhắc lại để dành tặng em, hy vọng là em hiểu hơn.

Mỗi buổi sáng ở Châu Phi, một con linh dương thức dậy

Nó biết rằng nó phải chạy nhanh hơn cả con sư tử, nếu không nó sẽ bị giết

Mỗi sáng một con sư tử thức dậy

Nó biết rằng nó phải chạy nhanh hơn con linh dương chậm nhất

hoặc nó sẽ bị chết đói

Điều quan trọng không phải là việc bạn sẽ là sư tử hay linh dương.

Khi mặt trời mọc, bạn nên bắt đầu chạy.

Gia đình, người thân đang rất kỳ vọng vào em. Vậy mà em của chị không ý thức được trách nhiệm của cái tuổi 23, của một công dân trẻ ấy. Những câu hỏi tại sao vớ vẫn của em, những cục tự ái không lý do ấy khiến em của chị đã đánh mất những ước mơ. Có đáng buồn không em?

Em à, hãy sống, học tập, lao động hết mình nhé em của chị. Những thứ vẫn vơ hãy vứt đi cho nhẹ lòng. Dù biết rằng cuộc đời là bể khổ nhưng không phải hoàn toàn thế đâu em, nó không toàn là nước mắt như em đã nghĩ. Điều quan trọng là em nhìn nó bằng lăng kính màu gì, em cũng có thể nhìn vào các chấn song cửa sắt, cũng có thể nhìn xuyên qua nó được mà, phải không em?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét